Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Edit: Ngọc Hân
Beta: Tiểu Tuyền
Tiệc rượu xong xuôi, Tống Hải Long cũng rất có ánh mắt cáo từ trước.
Một nhà Trương Thanh Sơn cũng không có vội vã rời đi, ngồi vây quanh
trên kháng nói chuyện phiếm.

“Cháu ngoại của ta đúng là không chịu thua kém.” Trương Thanh Sơn bởi vì cao hứng, hôm nay uống hơi nhiều. Để hắn ngủ một hồi, hắn cũng không chịu ngủ, chỉ lo nói chuyện, “Lần này, thi một cái đã đỗ cái tú tài.
Không phải ta muốn nói, đại đương gia kia của các con đến cả xách giày
cho cháu ngoại của ta cũng không xứng.”

Trương thị liền liếc Liên Thủ Tín một cái.

“Cha uống nhiều quá rồi, chính ông cũng không biết mình nói cái gì đâu.” Lý thị liền giải thích.

“Cha, người nên ngủ một lúc, đợi một lát con sẽ đưa người về.” Trương Khánh Niên liền đỡ Trương Thanh Sơn, để cho hắn nằm xuống, không cho
nói nữa.

Trương Thanh Sơn thì vẫn chưa thả hết nhiệt tình, nên đẩy tay của Trương Khánh Niên, lại muốn nói chuyện.

“Mới vừa rồi đại tỷ nói có hai gốc cây ăn quả bị làm sao ấy, chàng để cho tỷ phu dẫn chàng đi xem một chút đi.” Trương Vương thị liền hướng
Trương Khánh Niên cho hắn một cái ánh mắt.

Không quản được Trương Thanh Sơn uống say nói nhiều, vậy thì đem Liên Thủ Tín đi nơi khác, tránh để Trương Thanh Sơn nói thêm cái gì, trên
mặt Liên Thủ Tín sẽ khó coi. Cả nhà Trương gia đều biết, mặc dù trải qua nhiều chuyện, nhưng Liên Thủ Tín đối với người nhà mình là vô cùng bao
che.

Trương Khánh Niên liền cùng Liên Thủ Tín đi ra ngoài.

“Ai bảo ông uống nhiều thế, cái gì cũng đều nói! Có một số việc, nên
để trong lòng là được. Người ta dù gì cũng là huynh đệ ruột. Con gái nhà ta cùng mấy đứa nhở hết khổ đã không dễ dàng, đừng bởi vì câu nói của
chúng ta, làm cho con gái và con rể trở nên xa cách.” Chờ Liên Thủ Tín
đi ra ngoài xong, Lý thị bắt đầu quở trách Trương Thanh Sơn.

“Ta chỉ nói câu này thôi, cũng chưa nói cái gì khác.” Trương Thanh
Sơn cười hắc hắc hai tiếng, “Ta chỉ thử hắn một chút. Bà xem hắn cũng
không có biểu hiện gì mà.”


“Coi như lời đó là thật, thì cũng không nên từ trong miệng chúng ta mà nói ra.” Lý thị liền nói.

“Được rồi, được rồi, không phải tại ta uống nhiều rượu à, ta sẽ không nói nữa.” Trương Khánh Niên nhếch miệng cười nói, sau đó nằm vật xuống
giường đặt gần lò sưởi. Chỉ trong chốc lát liền ngáy khò khò.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh trừng to mắt. Trương Thanh Sơn chính là đàn
ông Liêu Đông điển hình, nói nghĩa khí, hung hung hổ hổ, nói một thì
không hai. Lý thị không giống như đa số các cô gái Liêu Đông đanh đá
chua ngoa, mà luôn ôn hòa, cũng không cùng người khác nói nặng lời. Liên Mạn Nhi vẫn cho rằng, ở Trương gia, Trương Thanh Sơn là đứng đầu tuyệt
đối, Lý thị hoàn toàn thuận theo Trương Thanh Sơn.

Nhưng mà bây giờ xem ra cũng không hoàn toàn như thế. Lý thị còn chú
trọng quy củ lễ phép hơn Trương Thanh Sơn. Sử dụng tiêu chuẩn của bà đả
động tới Trương Thanh Sơn, sử dụng phương pháp lấy nhu khắc cương.

Trương Thanh Sơn ngủ ở đầu giường gần lò sưởi, Trương thị lại đem mấy đứa nhỏ đuổi ra ngoài, liền cùng Lý thị, Trương Vương thị ngồi ở đầu
giường đặt xa lò sưởi, giảm thấp âm thanh tán gẫu.

“. . . . .. Có chuyện này, thật là đủ dập đầu.” Nghe Trương thị kể
chuyện hồi lâu, Trương Vương thị cùng Lý thị cũng lộ vẻ kinh ngạc.

“Cái này gọi là không để cho người ta bớt lo, đã cách bọn hắn thật xa rồi gieo họa cho mình còn chưa đủ. Còn có thể gieo họa đến cho các con, ai.” Lý thị cau mày than thở.

“Thời điểm Tết Đoan Ngọ, chúng con sẽ không hướng bên kia tặng đồ.
Bên kia không gửi thư. Chúng con cũng không hướng bên kia gửi thư. . . . .Con thấy trong lòng có chút không dễ chịu, vẫn hay hỏi chính mình, làm như vậy cũng không phải là tốt. Người nghĩ, cha mẹ già vẫn còn ở bên
kia. Bất kể bọn họ đối với chúng ta thế nào, cũng là cha mẹ ruột của
hắn. . . . .Nghe nói chuyện này, con cũng toát mồ hôi lạnh. Nên không
cùng bên kia lui tới, chuyện này bọn con đã làm đúng.” Trương thị giảm
thấp âm thanh, chậm rãi nói.

“Cái Tết Trung Thu này, con cũng đã nghĩ kĩ. Cái gì cũng không tặng,
cứ cùng bên kia cắt đứt. Sau này nếu có người nói, sẽ để bọn họ nói con
là được. Hiện tại chuyện trong nhà, mọi người cũng biết conlà đương gia. Đem chuyện bọn họ đối đãi với con ra mà nói, đến lúc đó người khác nói
con, thì con cũng có cách ăn nói.”

“Mấy đứa nhỏ là từ trong bụng của con sinh ra. Con chưa có trải qua

những ngày tốt lành. Ai bảo bọn họ có người mẹ khiếp nhược như con chứ.
Con đã bị uất ức nửa đời rồi, con cũng không có bản lĩnh gì khác, nhưng
ngăn chặn những chuyện này cho bọn nhỏ, con vẫn có thể làm được.”

“Bọn nhỏ có cha mẹ như chúng con đúng là vô cùng mệt mỏi.”

“Đại tỷ, tỷ đừng nói như vậy.” Trương Vương thị liền vội vàng khuyên
giải Trương thị, “Đại tỷ tỷ cũng đừng quá lo lắng chuyện kia, phải nghĩ
đến nhiều điều tốt đẹp. Mấy đứa nhỏ đều hiểu chuyện, hiện tại Ngũ lang
đã có tiền đồ. Đại tỷ sau này chỉ ngồi chờ hưởng phúc đi.”

“Mấy lời vừa rồi, con khi về chớ nói ra bên ngoài.” Lý thị suy nghĩ
một chút liền nói, “Bày ra như vậy, thật đúng là tự chuốc lấy. Ở đời
mười chuyện thì có đến chín chuyện hỏng, chuyện này mà con muốn làm chu
đáo hết, sợ là không có khả năng. Bất kể có sự tình gì, phải giữ cho
được bọn nhỏ được chu toàn, không để bị ảnh hưởng, cái này rất đúng.”

“Ban đầu đồng ý cửa hôn sự này, là do cha con nói, cha chồng con là
người ngay thẳng. Khi đó gặp được mẹ chồng con, ta liền biết là một
người lợi hại, nói chuyện ken két, cũng là người có hiểu biết. Ai ngờ,
con vào cửa liền bị bà ta khi dễ. Ta cũng còn là người cổ hủ, nghĩ
chuyện hầu hạ mẹ chồng là việc phải làm, bị chút ít khi dễ, ngày dài,
lòng người cũng sẽ thay đổi, mọi sự liền hòa thuận. Ai biết. . . .”

“Những ngày con gặp chuyện không may, mẹ và cha con ngủ cũng không
yên. Cha con ân hận trong lòng. Các con không biết đâu, có vài lần, cha
con nửa đêm đứng lên, nói là đi quét phân, thật ra là hướng về phía các
ngươi. Nhờ người khác hỏi thăm, biết con đã mạnh khỏe rồi, cha con mới
có thể an tâm trở về.”

“Nhưng màcó biện pháp gì kia chứ, hai người các con cùng nhau trải
qua những năm này, con rể là người thành thực, tính khí cũng tốt, lại có mấy hài tử này. . . . .các ngươi có thể ra ngoài ở riêng, mẹ và cha con cũng vui mừng thay các con. . . .”

Đây là lời nói Lý thị vẫn chôn dấu trong lòng từ lâu nhưng không có

nói ra. Cho tới bây giờ, Ngũ lang thi đỗ tú tài, có thể chèo chống gia
đình, bà mới nói ra.

“Con và con rể tốt, bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, đây chính là phúc khí
khó có được. Còn những chuyện khác, cũng không thể cưỡng cầu. Con quyết
định ra chủ ý là tốt rồi.”

“Dạ.”Trương thị gật đầu, nàng cùng Lý thị và Trương Vương thị nói
những chuyện này, thật ra cũng không phải là để tìm ra biện pháp giải
quyết. Giống như Lý thị nói, chuyện này liền bày ra, quan hệ cha con cốt nhục ở đó, thế nào cũng không thể thập toàn thập mĩ. Nàng chính là giấu những lời này ở trong lòng, không thể cùng người khác nói, có thể cùng
người trong nhà chuyện trò, trong lòng đã dễ chịu không ích.

“Có thân thích như nhà Lão Triệu, phòng trên của các muội thực là nguy rồi.”Trương Vương thị liền nói.

“Đó là do tuổi Nhị lang lớn, Nhị bá, Nhị tẩu lại nhìn trúng của hồi môn nhà người ta.”Trương thị liền nói.

“Ngươi xem Nhị lang cũng không gãy tay thiếu chân, bề ngoài cũng trên trung đẳng, sao lại nói là tuổi lớn, không cưới được vợ?” Trương Vương
thị nói.

“Còn không phải là do cung cấp cho Đại bá bọn nhỏ và Kế Tổ đi đọc sách, làm cho cuộc sống càng nghèo hơn.”Trương thị liền nói.

Trương Vương thị cùng Trương thị bèn nhìn nhau cười, cứ tán dóc như vậy, bỗng nhiên gỡ được tình hình rối rắm khó giải.

Chờ Trương Thanh Sơn tỉnh dậy, cả nhà lại cáo từ về nhà, Trương thị
đã sớm đem quà tặng trong tết Trung Thu chuẩn bị xong, có hai hộp điểm
tâm hạng sang Ngũ lang mua về từ phủ thành, hai cuộn vải tốt nhất, hai
cuộn vải bố, hai đàn rượu, mười cân thịt, Liên Mạn Nhi mài lúa mì nhà
mình được năm mươi cân, đại mễ hai mươi cân, sen trong hồ cũng có hạt
sen, hạt kê, củ ấu cùng ngó sen.

Bởi vì quà tặng lần này của Trương gia tăng thêm, cho nên Liên Mạn Nhi cho quà tặng trong ngày lễ cũng nhiều hơn.

Đưa người một nhà Trương Thanh Sơn rời đi, Liên Mạn Nhi ngồi ở trên kháng, lấy ra sổ sách, giấy và bút mực.

“Cha, mẹ, tỷ, ca, Tiểu Thất, có một số việc ta phải thương lượng một chút.” Liên Mạn Nhi gọi đủ mọi người, mở miệng nói.

“Muốn thương lượng chuyện gì, là chuyện thu hoạch vụ thu sao?”Trương thị liền hỏi.

“Chuyện thu hoạch vụ thu để nói sau, con muốn thương lượng chuyện quan trọng hơn.”Liên Mạn Nhi nói.

Cả nhà ngồi vây lại gần đây, nhìn Liên Mạn Nhi, nghe chuyện quan trọng nàng muốn thương lượng.


“Chuyện này thật ra thì con sớm đã có ý định, trước kia là cảm thấy
chưa tới lúc. Nhưng mà bây giờ không giống trước nữa, ca con là tú tài
lão gia, có một số việc, trong quá khứ không thể làm, hiện tại đã dễ làm hơn, hơn nữa nhất định phải làm, còn phải nhanh chóng làm.”

“Tỷ, rốt cuộc là chuyện gì?” Tiểu Thất liền hỏi.

“Đầu tiên là cửa hàng Liên ký, ta có nên mời chưởng quỹ hay không?”
Liên Mạn Nhi liền nói, “Còn phải cộng thêm một phòng thu chi.”

Cửa hàng Liên ký vẫn là người trong nhà các nàng quản lý, hiện tại
ruộng đất nhiều hơn, còn có hồ sen, ao cá, lúc nào cũng bận rộn không
dứt. Liên Mạn Nhi cũng không phải là không muốn mời người, nhưng vẫn
không có thực hiện, chính là do e ngại thân phận dân thường.

Muốn mời chưởng quỹ cùng phòng thu chi cho cửa hàng, tự nhiên phải
mời người thông minh tháo vát. Liên Mạn Nhi sợ không khuất phục được
người như vậy. Đó không phải do nàng đối với năng lực của mình không tự
tin, mà là xã hội này cấp bậc rõ ràng, khắc sâu vào lòng người.

Có thân phận tú tài của Ngũ lang, tất cả đều trở nên đơn giản, hơn nữa còn hợp lẽ thường.

Có chưởng quỹ và phòng thu chi lo liệu cửa hàng Liên ký, cả nhà các
nàng cũng không cần trực tiếp nhúng tay, mà hoàn toàn trở thành thân
phận ông chủ. Đây cũng là điều cần thiết khi Ngũ lang chuyển đổi thân
phận.

Liên Mạn Nhi nói rõ ngọn nguồn, cả nhà tự nhiên không có ý kiến gì.

“Chuyện này một hồi ta phải lên trấn trên một chuyến, để cho Gia Hưng giúp đỡ chúng ta sớm tìm được người.”Liên Thủ Tín liền nói.

“Không chỉ cái này, ở trong nhà chúng ta. Ta có nên mướn thêm một
quản gia, còn có thư đồng đi theo ca, người hầu gì đó hay không?” Liên
Mạn Nhi lại nói, “Những người này, không thể làm công nhật, đầy tớ cũng
không được, phải có khế ước bán thân.”

“Mạn Nhi, con muốn nói, là chúng ta sẽ mua người?”Trương thị trợn to hai mắt.

“Đúng vậy.”Liên Mạn Nhi gật đầu chắc chắn.

“. . . . . .Sau này người ta lui tới nhà chúng ta chắc chắn không ít, có một quản gia tiếp đãi khách, cũng như chuyên làm hồi sự và ứng xử.
Còn có ca của con khi ra cửa, đi phủ thành hay đi học cũng được, tiếp
khách cũng được, bên cạnh nên có người theo hầu hạ, làm chân chạy.” Liên Mạn Nhi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận