Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Nghe Liên Diệp Nhi nói người bên Thái Thương đã trở lại. Trong lòng
Liên Mạn Nhi giật mình. Nàng hít một hơi thật sâu, để cho mình trấn định lại.

“Diệp Nhi, muội đừng gấp gáp, từ từ nói.” Liên Mạn Nhi an ủi Liên
Diệp Nhi một câu, tiếp đó mới hỏi, “Người Thái Thương cũng đã trở lại,
hiện tại ở đâu?”

“Đã trở lại.” Liên Diệp Nhi vẻ mặt đau khổ, nói chuyện cơ hồ mang
theo tiếng khóc. “Bây giờ đang ở trước cửa hàng. . . .. . Mạn Nhi tỷ,
giờ phải làm sao?”

Không phải là một hai người trở lại, mà là cùng trở lại, nói cách
khác Thái Thương bên kia quan tòa cũng đã kết án? Những người này trở
lại, không trực tiếp trở về nhà cũ, ngược lại dừng lại ở cửa hàng Liên
ký, mục đích cũng đã rõ ràng.

Trên thế giới, lại có loại thân thích như vậy. Khi hắn tốt đẹp, phát
đạt, trong mắt hắn căn bản không có ngươi. Nhưng khi hắn sa sút, thời
điểm cần ngươi giúp một tay, hắn sẽ tìm ngươi trước tiên, lý lẽ hùng hồn nói với ngươi các loại yêu cầu. Nói cách khác, hắn hưởng phúc không cho ngươi một phần, hắn chịu khổ, sống chết cũng muốn lôi kéo ngươi chịu
chung.

Xem Liên Diệp Nhi hiện tại bối rối, dáng vẻ sợ hãi, đang nhìn mình,
giống như là lâm đại dịch. Kết thân thích, làm người mà làm được đến cỡ
này, quả thật làm cho người ta không còn lời nào để nói.

“Nên làm thế nào.” Liên Mạn Nhi để chậu hoa trong tay xuống, vỗ tay
một cái, sau đó liền bảo nha đầu Tiểu Hỉ nói, “Tiểu Hỉ, ngươi chạy qua
viện, nói một tiếng cho mẹ ta biết, nói người Thái Thương bên kia đã
tới. Nhân tiện nói lại lời của ta, để cho mẹ đừng đi ra cửa, ở trong
nhà, đem tiền sảnh dọn dẹp một chút. . . .. . .rồi bảo mẹ ngươi sang
đây.”

Tiểu Hỉ bận rộn đáp một tiếng, liền hướng khóa viện chạy đi. Chỉ chốc lát, vợ Hàn Trung liền chạy tới.

“Đi, ta đi xem một chút.” lúc này Liên Mạn Nhi mới mang theo Liên
Diệp Nhi, vợ Hàn Trung. Còn gọi Đại mập và Nhị mập cùng đi ra cửa, vòng
qua cổng chào ngự ban, đi về phía cửa hàng Liên ký.

“. . .. . . Muội tới thông báo cho tỷ, vậy bên Tứ thúc là có người
khác thông báo sao?” Vừa đi, Liên Mạn Nhi vừa hỏi Liên Diệp Nhi.


“Muội vừa nhìn thấy bọn họ tới, muội liền chạy tới đây, không biết có người đưa tin cho bên kia hay không.”

Liên Diệp Nhi vừa nói chuyện. Liền hướng trước mặt chỉ một cái, “Mạn Nhi tỷ, tỷ xem, Tứ thúc không phải đã tới rồi sao?”

Liên Mạn Nhi nhìn theo ngón tay Liên Diệp Nhi chỉ, đã thấy Liên Thủ
Tín mang theo Hàn Trung còn có người làm ở Liên ký từ bờ sông bên kia đi tới đây, đang dọc theo đường đá xanh đi về phía Liên ký.

“Cha.” Liên Mạn Nhi từ đường nhỏ đi lên đường đá xanh, đứng xuống phía trước chờ Liên Thủ Tín.

“Mạn Nhi. Con cũng nghe được tin à? Mẹ con đâu?” Liên Thủ Tín vội vàng đi tới, đến trước mặt Liên Mạn Nhi, mới dừng chân lại.

Liên Mạn Nhi quan sát Liên Thủ Tín từ trên xuống dưới thật nhanh, vừa nhìn cũng biết Liên Thủ Tín là vội vàng đi tới, nhìn ống quần và tay áo đều xắn lên. Trên tay còn dính bùn đất.

“Con bảo mẹ đem phòng dọn dẹp một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói, cũng
không nhắc nhở Liên Thủ Tín, chẳng qua là giảm thấp âm thanh xuống,
“Cha, cha còn nhớ rõ chúng đã thương lượng gì không?”

“A. . . . Nhớ.” Liên Thủ Tín hơi ngẩn ra, lập tức liền nói.

“Vậy thì tốt. Ca con còn chưa có trở lại, cha, một hồi chúng ta cứ theo bàn bạc lúc trước mà làm.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Được.” Liên Thủ Tín gật đầu.

Hai cha con nàng cứ nói mấy câu như vậy xong, mới hướng Liên ký đi tới.

Cách thật xa, Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy bên cạnh cửa hàng Liên ký
trật kín người đứng, Trần chưởng quỹ của Liên ký đứng trước mặt đám
người đó. Trần chưởng quỹ giương mắt thấy Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi dẫn người tới, liền nhanh chóng đi lên đón. Nhóm người kia cũng đi theo tới đây.

Đến gần, Liên Thủ Tín liền biến sắc, sải bước xông lên phía trước.

Đám người vây quanh hai người tóc trắng xóa, chính là Liên lão gia tử và Chu thị. Liên lão gia tử cùng Chu thị đều mặc quần áo màu chàm hơi
cũ giống như trước đây hay mặc ở nhà, Chu thị ngay cả quần cũng không
cài. Lúc hai người đi, tuy nói trên đầu đều có tóc trắng, nhưng vẫn là
tóc đen nhiều, tóc trắng ít. Nhưng là bây giờ, trên đầu hai người, một
sợi tóc đen cũng không nhìn thấy.

Thời điểm đi tặng quà cưới cho Liên Tú Nhi, hai người còn không phải như vậy.

“Cha, mẹ. . . .. “Liên Thủ Tín xông về phía trước, bùm một tiếng quỳ ở trước mặt Liên lão gia tử cùng Chu thị.


“Lão tứ a. . .. . “Liên lão gia tử tiến lên kéo Liên Thủ Tín, liền rơi lệ xuống.

“Lão tứ a. . .. ., con của ta. . . . .” Chu thị nâng hai cánh tay lên cao, lại đặt lại trên bắp đùi mình, tiếp theo liền khóc rống lên.

“Tứ đệ a. . . . .. ”

“Tứ thúc a. . . .. ”

“Tứ thúc. . .. . . ”

Chu thị khóc rống lên, đi theo Liên lão gia tử cùng Chu thị, một đám
người cũng khóc theo, âm thanh lớn có nhỏ có, cao có thấp có, điểm giống nhau, chính là tràn đầy tình cảm.

Quả nhiên là đã trở lại, Liên Mạn Nhi hướng trong đám người nhìn lướt qua. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Cổ thị, Hà thị. . . .. . ., Lúc đầu đi, cũng đã trở lại, duy chỉ thiếu một mình Triệu Tú Nga bên người Nhị lang, trong tay Hà thị nhiều nhiều thêm một tiểu nữ hài bị
quấn chặt bằng bao.

Đang nhìn nhóm người này, không có chỗ nào mà không đầy bụi đất, tất
cả đều một thân áo đơn, cũng không biết bao nhiêu ngày không tắm, đều
sớm không nhìn ra vốn màu gì. Vốn là Cổ thị cùng Tưởng thị là người gọn
gang nhất, nhưng dáng vẻ hôm nay, lại chật vật không chịu nổi. Sắc mặt
Cổ thị khô vàng, sắc mặt Tưởng thị lại tái nhợt, ngay cả trên môi cũng
không có thấy một chút đỏ.

Đột nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt như dao găm rơi vào trên người mình, Liên Mạn Nhi thật nhanh quét mắt qua.

Liên Đóa Nhi đứng bên người Cổ thị, ánh mắt còn không kịp dời đi, liền vừa vặn cùng Liên Mạn Nhi chạm mặt.

Những người ở đây đều khóc, chỉ có Liên Đóa Nhi là một giọt nước mắt cũng không có.

“Cha, mẹ, ta vào nhà nói chuyện.” Lúc này, Liên Thủ Tín đã từ trên đất đứng lên, hắn lau nước mắt một chút, lại nói.

“Đúng, vào nhà nói chuyện.” Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa một đỡ Liên lão gia tử, một đỡ Chu thị, cũng vội vàng nói.

“Ai, cái này không vội.” Liên lão gia tử đáp ứng, ngẩng đầu hướng
phía trước nhìn một chút, “Đó chính là cổng chào ngự ban đi, ta nghe Kế
Tổ lúc trở về nói vài lời. Ta cũng tới trước cổng chào dập đầu mấy cái.”

“Đúng vậy, trước dập đầu, trước dập đầu.” Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đều bận rộn lên tiếng.


Lấy Liên lão gia tử, Chu thị dẫn đầu, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa
cùng cả đám người sau lưng cũng thu lại tiếng khóc, muốn đi tới cổng
chào ngự ban.

Liên Mạn Nhi vội vàng thu lại ánh mắt của mình. Đi lên phía trước,
đứng ở ngay giữa đường đá xanh. Nàng vừa qua tới, Đại mập cùng Nhị mập
tự nhiên cũng đi theo. Hai con chó chạy lên phía trước Liên Mạn Nhi,
hướng về phía nhóm người này sủa ầm ĩ. Đại mập và Nhị mập đã sớm không
phải là hai con chó nhỏ rồi. Vì để hai con chó giữ nguyên dã tính, Liên
Mạn Nhi cho bọn chúng ăn thêm gan phổi lợn sống.

Trên người hai con chó mùi sữa mất đi xong, còn dư lại chỉ là hung dữ, vạm vỡ.

Đã có người sợ đến kêu lên. Liên lão gia tử cùng đám người đều dừng bước.

Ở Thái Thương phạm vào chuyện, trở lại Tam thập lý doanh tử mà không
thể nhà cũ, lại tới nhà các nàng trước. Đến nhà các nàng là một chuyện,
còn muốn lạy cổng chào ngự ban.

Những người phòng trên này tính toán thế nào, Liên Mạn Nhi nhìn một cái liền ra.

Đại môn nhà các nàng, không phải ai muốn vào là có thể vào. Cổng chào ngự ban kia, càng không phải ai muốn lạy là có thể lạy.

Liên Mạn Nhi đưa tay. Sờ sờ trên đầu Đại mập và Tiểu mập, hai con chó săn gừ gừ hai tiếng trong cổ họng, liền ngồi xổm xuống, vừa đúng lúc
chặn lại lối đi đến cổng chào. Liên Mạn Nhi lúc này đi tới trước mặt
Liên lão gia tử cùng Chu thị, uốn gối vén áo thi lễ.

“Cha. Trước hết cho ông nội và bà nội vào trong đi. Muốn lạy cổng
chào, cũng không gấp vào lúc này. Trước đó không biết tin, không có nói
trước để chuẩn bị. Mẹ con ở nhà đang dọn dẹp phòng cho ông nội và bà
nội, còn chuẩn bị thức ăn. Trước hết để cho ông nội bà nội nghỉ ngơi, ăn một chút gì, rồi hãy nói cái khác.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín.

“Đúng vậy, là nên làm như vậy.” Liên Thủ Tín liền đẩy Liên Thủ Nhân
ra, đỡ Liên lão gia tử, Liên Diệp Nhi cùng vợ Hàn Trung chạy tới đẩy
Liên Thủ Nghĩa, đỡ Chu thị.

“Hàn Trung, chuyện khác, ngươi thu xếp đi.” Liên Mạn Nhi lại phân phó quản sự Hàn Trung.

“Dạ, Nhị cô nương.” Hàn Trung khom người đáp ứng.

Liên Thủ Tín đỡ Liên lão gia tử đi xuống đường đá xanh, theo đường
nhỏ, hướng trong nhà đi. Dưới chân của Liên lão gia tử không di chuyển.

“Lão Tứ, con đang làm gì, cổng chào ngự ban, cha còn chưa lạy?” Liên lão gia tử trầm mặt, hỏi Liên Thủ Tín.

Nói chuyện là Liên Mạn Nhi, nhưng Liên lão gia tử căn bản không nhìn Liên Mạn Nhi, chỉ hỏi Liền Thủ Tín.


“Cha, cha nghe không hiểu lời của Mạn Nhi nói sao? Cha, cha trước
theo chúng con về nhà, ăn chút gì đó, nghỉ lấy sức, trở lại lạy cổng
chào. Cha, chúng con sợ thân thể của cha và mẹ có chuyện gì, nhị lão từ
xa xôi vậy trở về mà.”

“A. . . . . . “Liên lão gia tử a một tiếng, “Cha không sao, chúng ta
không có chuyện gì. Vẫn là lạy cổng chào trước, đây là đại sự. Ta không
thể bất kính với Hoàng thượng.”

Liên Thủ Tín liền nhìn Liên Mạn Nhi một cái.

Liên Mạn Nhi gật đầu, đem Đại mập cùng Nhị mập gọi đến bên người.

Mấy người họ đỡ Liên lão gia tử và Chu thị đi về phía trước cổng
chào, đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa ở phía sau cũng đi theo,
lại bị Hàn Trung ngăn cản, Đại mập cùng Nhị mập cũng đi tới, mắt nhìn
chằm chằm Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa.

“Sao lại không cho anh con tới đây?” Liên lão gia tử đang đi tới, liền dừng lại, nghiêng đầu, hỏi Liên Thủ Tín.

“Cha a, cha biết chuyện gì mà.” Liên Thủ Tín buông tay Liên lão gia tử ra, đứng tại chỗ khóc rống lên.

Liên Thủ Tín khóc lúc này, cũng giống như thời điểm nhìn thấy Liên
lão gia tử và Chu thị mà khóc không giống nhau. Khi đó, tim hắn là lửa
nóng, nhưng lúc này, tim hắn lại lạnh xuống. Khi đó, hắn đau lòng, đau
cho cha mẹ hắn. Lúc này, tim hắn cũng đau, nhưng mà đau cho chính mình,
đau cho vợ con của hắn.

Những gì hắn cần nói, đều ở trong lời nói kia.

Liên lão gia tử là người biết chuyện.

Cho nên Liên lão gia tử biết trở lại, phải tới trước nơi này, để cho
Liên Thủ Tín đón lấy mọi người phòng trên. Cho nên, Liên lão gia tử
biết, đến nơi này, muốn trước lạy cổng chào ngự ban. Chỉ cần Liên Thủ
Tín tiếp nhận mọi người phòng trên, cuộc sống của bọn họ ở Tam thập lý
doanh tử mới tốt được.

Mà cổng chào ngự ban này ảnh hưởng càng thêm sâu xa.

Liên lão gia tử là người hiểu biết, ông hiểu nhứng thứ này đối với
con lớn cùng con thứ của ông là chỗ tốt thế nào, ông cũng hiểu nhứng thứ này đối với Liên Thủ Tín có ý nghĩa ra sao.

Tiếp nhận Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa ăn hối lộ trái pháp luật
đến quỳ lạy ở cổng chào ngự ban, thì thái độ và lập trường của Liên Thủ
Tín là cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận