Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Đem sản nghiệp có thể sản sinh ra lợi tức của Liên lão gia tử và Chu
thị tách ra khỏi thượng phòng là cách tốt nhất để đảm bảo cái ăn cái mặc của hai lão nhân này. Thượng phòng lần này hồi hương, nói là muốn trồng trọt để sống. Nhà Liên Mạn Nhi đã tiếp tế cho bọn họ quá nhiều lương
thực rồi, mà bọn họ còn có địa tô của ba mươi mẫu đất, số này cũng đủ
cho họ no ấm cả một năm sắp tới. Không chỉ nhà Liên Mạn Nhi, mà cả thôn
đều đang nhìn xem, thượng phòng lời nói có đi đôi với việc làm hay
không. Mà bây giờ, bọn họ sắp ăn hết sạch khẩu phần lương thực được tiếp tế, Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, ba cha con mới đi
đòi địa tô, nhưng lại không công mà trở về. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ
Nghĩa không có việc gì, trong khi đó Liên lão gia tử lại phải khiêng về, còn muốn Ngũ lang sai người đi mời lang trung, rồi còn phải chịu tiền
thuốc thang. Liên lão gia tử tuổi đã lớn, nhưng Liên Thủ Nhân, Liên Thủ
Nghĩa thì trong độ tuổi tráng niên. Từ sự kiện này có thể thấy, hai
người này quả thật không có bản lãnh gì.

Liên Thủ Tín đã nhiều lần nói qua, luôn muốn phụng dưỡng Liên lão gia tử và Chu thị, nhưng hai người không muốn, nói muốn ở cùng với con trai lớn và con trai thứ hai. Nhưng Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa không
phụng dưỡng được hai người, mà cũng không chiếu cố nổi, làm con cái, đây chính là đại bất hiếu. Vì vậy, nhà Liên Thủ Tín đã đưa ra phương án
riêng, để cho thượng phòng không thể khiến cho Liên lão gia tử và Chu
thị phải liên lụy mà chịu tội chịu khổ, ăn bữa nay lo bữa mai. Đây chính là cực kỳ phù hợp hiếu nghĩa, khiến cho người khác nể phục.

Liên Mạn Nhi và Ngũ lang thương lượng làm như vậy, dĩ nhiên cũng là
vì một người khác nữa. Phân rõ như vậy rồi thì về sau Liên lão gia tử và Chu thị không thể làm bộ đáng thương, nói thiếu thốn mà trá hình bắt
bọn họ phải chu cấp cho miệng ăn hai nhà thượng phòng được. Nếu không
phải Liên lão gia tử thiên vị đến mức hồ đồ thì Liên Mạn Nhi nàng cũng
sẽ không làm nghiêm túc như vậy. Hai nhà Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa
có mười ba miệng ăn, trong đó bốn người đàn ông tráng niên, một người
sắp trưởng thành và ba người phụ nữ tráng niên nữa. Còn dư lại Đại Nữu
Nữu và Nhị Nữu Nữu, hai người không thể làm chỉ có thể ăn, Liên Đóa Nhi, Liên Nha Nhi, Lục lang cũng có thể tham gia lao động. Chưa cần so sánh
với người khác, chỉ so sánh với lúc nhà Liên Thủ Tín ở riêng thôi, thì
tình huống của thượng phòng lúc này so với bọn họ tốt hơn rất nhiều. Nếu dựa vào tiêu chuẩn của hộ nông dân, chỉ cần bọn họ đoàn kết thì chính
là một lực lượng lao động tốt. Không chỉ giải quyết được vấn đề ấm no,
mà còn có thể khiến cho cuộc sống từ từ tốt lên. Dĩ nhiên, điều kiện

tiên quyết là những người này phải kiên định làm việc để sống, mà không
phải là một lòng nghĩ đầu cơ trục lợi, không làm mà hưởng.

Nhà Liên Mạn Nhi sắp xếp như thế, đảm bảo cuộc sống của Liên lão gia
tử và Chu thị. Đối với mười mấy miệng ăn của thượng phòng kia, các nàng
không có tính toán là không quan tâm.

Liên Mạn Nhi và Ngũ lang đều hiểu, nếu thật sự không quan tâm tới
những người đó, chẳng biết những người đó có thể tạo ra bao nhiêu chuyện tệ hại nữa. Máu mủ ruột rà chính là ở chỗ này, hơn nữa lại ở cùng trong một thôn, các nàng phải yêu cầu với những người này, mà càng phải quản
tốt họ nữa. Các nàng sẽ không đảm bảo cuộc sống của những người này, các nàng muốn đảm bảo những người này sẽ đàng hoàng mà sống, không đi lạc
vào tà môn ma đạo nữa.

Mười tám mẫu đất, đối với số lao động của thượng phòng thì việc canh
tác là vô cùng dễ dàng, rồi lại chăn gà, nuôi heo, trồng rau, sống tiết
kiệm như những nhà nông dân khác, phú quý thì không có, nhưng cuộc sống
ấm no thì không thành vấn đề. Phạm vào chuyện như vậy, một nhà có thể
đoàn tụ, lại còn duy trì được ấm no, bình an mà sống, ai có thể nói cái
này không phải là rất may mắn chứ?

“……..Mọi việc đều có nhân quả. Sau này xin các vị giúp đỡ, cùng nhau
quản lý. Nếu có phát hiện một chút mảy may gian tà nào, xin các vị cứ
trừng trị tại chỗ theo đúng pháp luật, chế tài của thôn, cũng có thể tới thông báo cho chúng cháu. Chúng cháu vô cùng cảm kích………..Thôn chúng ta nếp sống thuần phác, chính trực, thu dưỡng bọn họ cũng chính là cho bọn họ cơ hội làm người mới. Nhưng càng phải nghiêm khắc giám sát, quản
thúc, tuyệt đối không để cho họ làm nhục danh tiếng, nếp sống lần nữa.
Có thể làm như vậy, chính là bằng hữu, là ân nhân của chúng ta, nếu trợ
giúp bọn họ vi phạm pháp luật chính là cừu nhân của chúng ta…”

Trước kia Liên lão gia tử đã từng để ý, quản thúc Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa rồi, nhưng kết quả ra sao mọi người đều cũng đã thấy. Bây giờ chỉ có nhà Liên Mạn Nhi mới có thể để ý, quản thúc được bọn họ. Nếu nhà Liên Mạn Nhi quan tâm, quản thúc họ không được, thì cần phải huy động
cả người trong thôn tới trông trừng, trói buộc hành động của đám người

Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa. Sau này, nhà cũ của Liên gia chính là nhà giam của đám người này. Tam Thập lý doanh tử chính là nơi để cho bọn họ cải tạo lao động. Cả nam nữ, già trẻ trong thôn đều sẽ trông trừng nhà
giam này, quản thúc bọn họ cải tạo lao động thật tốt. Bổn phận của bọn
họ là lao động mà sống cho tốt, nếu có dị động thì tất cả mọi người
trong thôn từ già trẻ, lớn bé đều sẽ tới chất vấn bọn họ, phỉ nhổ bọn
họ.

Ngũ lang đang ở trong bữa tiệc, đem lời nói ra rất rõ ràng,

“Thuốc đắng giã tật lợi cho ốm đau…… Nỗi khổ tâm này không phải ai
cũng hiểu, mặc cho người khác bình luận vậy” Cuối cùng Ngũ lang nói một
câu.

Hôm nay những người được mời tới đều có chút kiến thức, nghe Ngũ lang nói chuyện và an bài như thế đều rối rít khen ngợi Ngũ lang có quyết
đoán, có bản lĩnh, tâm địa Bồ Tát, cách làm việc chắc chắn. Trong thính
đường, Ngũ lang nói chuyện cùng với mọi người, cũng đạt được ý kiến
chung thống nhất. Bên ngoài thính đường, có bốn người đứng ở đó. Liên
Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ cùng Nhị lang đều bị kêu tới đây,
nhưng không để cho bọn họ vào đại sảnh lên bàn ăn cơm, mà chỉ để cho bọn họ đứng ở bên ngoài nghe mọi người trong phòng nói chuyện như thế nào.
Những người này không được nói cũng như không có tư cách nói. Bọn họ
chính là người bị phán xét. Rơi vào tình cảnh này, bản thân họ cũng
không thể oán trách được ai. Liên Mạn Nhi các nàng đã cho bọn họ rất
nhiều cơ hội rồi, lúc đầu khi họ mới từ Thái Thương trở về, Liên Mạn Nhi cùng Ngũ lang cũng có thể làm như vậy.

Trong đại sảnh, Ngũ lang đã nói chuyện xong, Liên Thủ Tín thấy vậy
liền đi ra ngoài bảo Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ và Nhị
lang về nhà, cũng nói cho bọn họ biết, ngày mai mọi người sẽ đến nhà,
đến lúc đó họ sẽ mang theo cả huynh đệ Vũ gia tới, đem chuyện địa tô và

đất đai xử lý cho rõ ràng. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ
cùng Nhị lang không ai dám nói gì, đành phải theo quản sự Hàn Trung đi
ra cửa.

Buổi tối hôm đó, ở nhà Liên mạn Nhi ăn cơm xong, Ngô Ngọc Xương cùng
hai thôn lão đi tới nhà cũ Liên gia, đem những lời Ngũ lang đã nói ở
trong bữa tiệc cho Liên lão gia tử. Sang ngày thứ hai, những người này
mang huynh đệ Vũ gia tới đó để xử lý địa tô và ruộng đất. Kết quả, với
ba mươi mẫu đất, Vũ gia phải giao nộp cho Liên gia ba nghìn cân cao
lương, tám trăm cân hạt kê, ba trăm cân đậu nành, đậu đỏ một trăm cân,
hạt đậu và kê các ba mươi cân, tám trăm cân đậu phộng. Bởi vì Liên gia
nói muốn thu hồi ruộng đất trước thời hạn, vì vậy phải bồi thường Vũ gia một trăm năm mươi cân cao lương, năm mươi cân hạt kê. Ngoài ra, Vũ gia
còn phải chặt năm mẫu cán cao lương (chính là thân cây cao lương) đưa cho Liên gia, để làm củi mùa đông cho Liên lão gia tử và Chu thị.
Thương nghị xong rồi liền đem lương thực cân lên trước mặt tất cả mọi
người.

Sau khi thu xong địa tô, một lần nữa mọi người lại đem phân ra một
ngàn hai trăm cân cao lương, ba trăm hai mươi cân hạt kê, đậu nành một
trăm hai mươi cân, đậu đỏ bốn mươi cân, hạt đậu và kê các mười hai cân,
đậu phộng ba trăm hai mươi cân cùng với năm mẫu cán cao lương, làm lương thực cung cấp cho Liên lão gia tử và Chu thị trong một năm, do Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ bảo quản cấp cho Liên lão gia tử vào Chu thị theo
định kỳ. Bọn họ không đem lương thực và củi giao cho Liên lão gia tử và
Chu thị chính là nghĩ cho hai người. Ví dụ như muốn xay gạo, xay bột,
đem đậu nành đổi lấy dầu nành, đậu hủ, đậu phộng muốn bán đổi lấy tiền,
cung cấp nhu cầu thiết yếu cho hai lão nhân như muối, tương, dấm các
loại…. đều do Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ chịu trách nhiệm, không cần hai
người họ phải nhọc lòng bận tâm. Hai người Liên lão gia tử và Chu thị
chỉ cần ngồi trên giường gạch chờ ăn uống là được rồi. Chi phí ăn mặc
của hai lão nhân cũng không cần Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cung cấp,
nhưng bọn họ phải có trách nhiệm phụng dưỡng hai lão nhân. Trách nhiệm
của họ chính là hầu hạ, chăm sóc hai người hàng ngày. Chi phí ăn mặc
không thiếu, nhưng nếu bọn họ hầu hạ không chu đáo, mà khiến cho Liên
lão gia tử và Chu thị có cái gì bất mãn, hoặc bị ủy khuất, như vậy không chỉ có Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ không đồng tình, mà người trong thôn
cũng sẽ không bỏ qua cho đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa.


Sau khi phân ra phần cấp cho Liên lão gia tử và Chu thị, lại trừ đi
khoản bồi thường Vũ gia, còn dư lại một ngàn sáu trăm năm mươi cân cao
lương, bốn trăm ba mươi cân hạt kê, một trăm tám mươi cân đậu nành, sáu
mươi cân đậu đỏ, hạt đậu và kê các mười cân, bốn trăm ám mươi cân đậu
phộng đều thuộc về thượng phòng Liên gia, còn Liên lão gia tử và Chu thị thì mọi người cùng chăm sóc.

Tất cả tổng cộng là hai nghìn tám trăm ba mươi sáu cân lương thực,
không tính Liên lão gia tử và Chu thị, khẩu phần lương thực bình quân
của mỗi người trong thượng phòng từ hai trăm hai mươi cân đến hai trăm
năm mươi tám cân Trong đó đậu phộng là cây kinh tế, có thể bán đi để đổi lại lương thực khác nhiều hơn, còn có rau dưa, vừa đủ sống tạm. Liên
Mạn Nhi đơn giản tính sơ lược như vậy, cũng không kém nhiều lắm so với
cuộc sống của nhà cũ thời điểm chưa tách phòng. Khẳng định là có thể duy trì được, mặc dù thịt thà rất ít, nhưng không chết đói. Chỉ có củi dành cho hai lão nhân là tình nghĩa của đám người Liên Thủ Tín và Ngũ lang.
Số lượng này chỉ đủ dùng cho hai người đốt sưởi ấm, nếu dùng cho cả
thượng phòng nhiều người như vậy thì không thể nào đủ. Vấn đề này đối
với hộ nông dân thì không phải vấn đề lớn. Rất nhiều nhà bình thường
không đủ củi đốt, vì vậy họ phải đi kiếm. Thượng phòng Liên gia trừ hai
đứa trẻ Đại Nữu Nữu và Nhị Nữu Nữu ra thì tất cả mọi người đều có thể
làm được việc này. Cả một mùa đông cũng không có nhiều việc để làm, mười mấy người kia mỗi ngày đi kiếm một chút củi, tích từng chút một, thật
sự là có thể trải qua mùa đông vô cùng tốt.

Ba mươi mẫu đất thu hồi lại, Ngũ lang thương lượng đem mười hai mẫu
đất bên cạnh Nam Sơn giao cho Ngũ lang. Ngũ lang tiếp tục căn cứ theo
địa tô lúc ban đầu, đem mười hai mẫu đất này cho một hộ trong Tam Thập
Lý Doanh tử thuê gọi là Vương Phú Điền. Trong lúc đó, Liên lão gia tử đã mấy lần phản đối, đầu tiên là phản đối việc phân chia rõ ràng như vậy,
sau lại không đồng ý đem mười hai mẫu đất cho người khác thuê, nói ông
có thể đem con cháu của mình trong thượng phòng đi trồng trọt. Những ý
kiến bất đồng này đều bị đám người Ngô Ngọc Xương khuyên nhủ. Liên lão
gia tử liền nhìn sang Liên Thủ Tín và Ngũ lang. Ngũ lang chỉ nói với
Liên lão gia tử hai từ…

“……..Không thể……….."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận