Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Edit: Midori
Beta: Tiểu Tuyền
Cửa hàng mặt tiền cùng nhà cửa đã mua lại rồi, Liên Mạn Nhi để cho
Tiểu Hỉ đi dọn dẹp phòng, rồi lại đưa tiền cho Tiểu Phúc, để cho hắn đi
xem các nơi có đồ gì cần mua ngay thì lập tức đi mua. Các nàng từ Tam
Thập Lý Doanh Tử mang theo hành lý tới, cũng đã dự định sẽ ở lại huyện
thành mấy ngày.

An bài thỏa đáng rồi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng Liên
thủ Tín đi đến phía trước mặt tiền của cửa hàng, để thương lượng nên bố
trí như thế nào.

Mặt tiền cửa hàng nhà này, ngay thời điểm từ lúc ở trong nhà Liên Mạn Nhi các nàng đã thương lượng xong, chủ yếu chính là dùng để mở rộng,
bán ra mặt hàng điền trang nhà mình sản xuất.

” Trong đất nhà chúng ta trồng lương thực, sau này nhất là lúa mì vụ
xuân, lúa mì vụ đông, chúng ta cũng có thể xay bột, có thể chia thành
mấy loại…, bán ở đây.” Liên Mạn Nhi chỉ vào một quầy trong cửa hàng nói, “Còn có rượu nho, hạt sen, củ ấu, ngó sen, những thứ này cũng phải đặt
lên trên quầy, đúng rồi, nơi này còn phải để thêm mấy thùng gỗ lớn chứa
cá, tôm, cua … ở trong ao nhà chúng ta cũng để ở đây bán . . . . . .”

“Không chỉ nhà chúng ta , sau này lúa mì vụ xuân, lúa mì vụ đông của
mấy nhà trong thôn chúng ta, chúng ta cũng có thể mua lại và mang đến
đây bán.” Ngũ Lang liền nói.

Cửa hàng này, các nàng không chỉ muốn trở thành nơi tiêu thụ sản phẩm của điền trang nhà mình, mà còn muốn có thể tạo phúc cho người dân
trong thôn, thậm chí các thôn trang lân cận, những thôn trang khác trên
trấn Thanh Dương, cũng sẽ nhờ cửa hàng nhà nàng mà được lợi.

” Mặt tiền cửa hiệu lớn như vậy nếu chỉ là bán đồ nhà mình sản xuất
thôi, cha thấy vẫn còn thừa chỗ.” Liên Thủ Tín nhìn mọi nơi một chút rồi nói.

“Ngoại trừ bán đồ trên điền trang nhà chúng ta sản xuất ra, chúng ta
còn có thể tiếp tục bán những mặt hàng khác, giống như các tiệm tạp hóa
khác vậy.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Ban nãy nàng đã tính toán tốt rồi. Lầu một chỉ kinh doanh đồ trên
điền trang nhà mình sản xuất, lại thêm đồ dùng thông thường như thuốc lá sợi, rượu, kẹo đường, trà, trái cây, điểm tâm các loại…, cũng chínhlà
mặt hàng nhập khẩu. Mà lầu hai, thì có thể kinh doanh vải vóc, các loại
chỉ thêu, chỉ màu, son phấn, đồ trang điểm các loại, cùng với những món
đồ tạp hóa thường dùng.


Thậm chí đám thợ mộc trong thôn, nói thí dụ như Liên Thủ Lễ chế tạo ra bàn ghế cũng có thể mang lên quầy bán.

“Tỷ, cửa hàng này của chúng ta, gọi là Tạp Hóa Liên Kí phải không?” Tiểu Thất hỏi Liên Mạn Nhi.

Tiệm tạp hóa ở niên đại này quả thật danh phù kỳ thực (danh tiếng xứng với thực tế) là nơi bán các loại hàng hóa vô cùng phong phú đa dạng, nhưng mà tiệm
tạp hóa có lớn hơn nữa cũng không có bán những thứ thực phẩm tươi sống
cùng với gạo và mễ như thế này.

Nhưng cửa hàng nhà Liên Mạn Nhi xây dựng chủ yếu là vì bán những vật phẩm này.

” Chúng ta không gọi là tiệm tạp hóa. ” trong lòng Liên Mạn Nhi vừa
động, nói, ” Cửa hàng này của chúng ta cứ gọi là Bách Hóa Liên Kí.”

Bách hóa chính là trăm loại mặt hàng cần cái gì là có cái đó.

“Cái tên này không tệ, vừa mới lạ lại dễ nghe.” Ngũ lang gật đầu đầu tiên nói.

Người một nhà rất nhanh đạt thành nhất trí, cửa hàng này liền đặt tên là Bách Hóa Liên Kí.

Đã có cửa hàng thì phải nhanh chóng chuẩn bị khai trương một chút.
Như vậy nhân công chính là vấn đề phải giải quyết đầu tiên. Người nhà
Liên Mạn Nhi thì không thể nào, cũng không có ai tự mình kinh doanh được cả. Vẫn phải dựa theo cách thức kinh doanh của cửa hàng điểm tâm Liên
Kí. Mời một chưởng quầy tốt, chịu trách nhiệm kinh doanh toàn bộ cửa
hàng mặt tiền, ngoại trừ mỗi tháng phát tiền công phong phú, mặt khác
cuối năm còn căn cứ vào lợi nhuận của một năm mà chia hoa hồng. Ngoài ra lại mời thêm một nhân viên thu chi, cùng chưởng quầy đó bảo trì tương
đối độc lập. ngoài ra các tiểu nhị khác trong quầy thì hoàn toàn do
chưởng quầy tới chịu trách nhiệm.

“Chưởng quầy đã có sẵn rồi .” Ngũ Lang nói cho Liên Mạn Nhi. Thì ra
là chủ nhà muốn trở về phía nam. Nhưng chưởng quầy lại là người địa
phương. Chưởng quầy cũng đã làm việc ở tiệm tạp hóa một vài năm rồi nên
tất cả mọi chuyện cũng xử lí thành thục hơn nữa danh tiếng cũng không
tệ. Ngũ lang đã nghĩ nếu bọn hắn muốn mở bách hóa Liên Kí, thì cứ mời
chưởng quầy ban đầu này là được.

Chớ xem thường chưởng quầy, chưởng quầy tốt có thể duy trì không ít
khách hàng. Nói thí dụ như cư dân xung quanh đây, thấy cửa hàng tạp hóa
cũ lại khai trương rồi, mặc dù ông chủ thay đổi, nhưng là chưởng quầy
là gương mặt quen thuộc, nên đối với cửa hàng mới mở này cũng sẽ không
sinh ra cảm giác xa lạ.


Tiếp tục thuê chưởng quầy cũ đối với làm ăn của Bách hóa Liên Kí là
vô cùng có lợi, Liên Mạn Nhi dĩ nhiên không có lý do gì để phản đối.

“Nhân viên thu chi cửa hàng của nhà này cũng trở về quê rồi, huynh
đã cùng lão Dương chào hỏi, để cho hắn giúp đỡ tìm người thích hợp.” Ngũ Lang lại nói cho Liên Mạn Nhi biết.

Lão Dương, cũng là một vị môi giới nổi danh trong huyện thành, cùng
hai cha con Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, và với người môi giới họ Lưu
cũng quen biết. Người môi giới họ Lưu là người đứng thứ nhất về mua bán
điền sản và nhà cửa, mà lão Dương thì ưu thế ở phương diện thuê công
nhân, ở lĩnh vực này ông cực kỳ có nhân mạch nhất.

Thì ra trưởng quầy của tiệm tạp hóa nhà này họ Tưởng, là một người
trung niên thông minh tháo vát. Một người sống ở một chỗ lâu rồi, khó
tránh khỏi sẽ sinh ra tình cảm. Tưởng chưởng quầy nguyện ý ở lại đây
làm, chỉ cần Liên gia cho đãi ngộ không quá chênh lệch so với trước kia
là được. Khi hắn biết được Liên gia muốn tiếp tục muốn thuê hắn làm
chưởng quầy của Bách Hóa Liên Kí, hơn nữa đãi ngộ cùng quyền hạn còn lớn hơn so với trước kia, thì Tưởng chưởng quầy đương nhiên hết sức cao
hứng, hướng mấy người đông gia ** bảo đảm, hắn nhất định sẽ làm rất tốt.

**Ông chủ, chủ nhân

Ngũ lang cũng đem cách bố trí của cửa hàng nói với Tưởng chưởng quầy, trừ hàng hóa Điền Trang Liên gia cung cấp, những loại hàng hóa khác, từ khâu nhập hàng đến bán ra, đều giao cho Tưởng chưởng quầy chịu trách
nhiệm. Dù sao Tưởng chưởng quầy đã làm quen thuộc mấy chuyện như vậy,
mặt hàng nào tiêu thụ tốt, từ đâu có thể nhập hàng giá rẻ mà chất lượng
tốt hắn đều có thể biết rõ.

Sắp xếp như vậy, Tưởng chưởng quầy tất nhiên là nguyện ý, còn nói
muốn tranh thủ thời gian nhanh chóng thu thập cửa hàng, thuê tiểu nhị,
nhập hàng hóa thật tốt để mau chóng khai trương.

“Trước đó chúng ta phải đem cửa lớn của cửa hàng này đổi đi.” Liên Mạn Nhi đi tới phía trước cửa, nói.

“Đổi lại như thế nào?” Ngũ lang liền hỏi.

” Đệ biết, ” Tiểu Thất liền cười nói, “Trên đường đến đây tỷ đã nói
với đệ. Tỷ nói đến nơi này xem, nếu là có cửa hàng mặt tiền vừa ý thì
đầu tiên là phải đem toàn bộ cửa đổi thành cửa thủy tinh.


“Toàn bộ đổi thành cửa thủy tinh, vậy sẽ mất một số tiền lớn đó.” Tưởng chưởng quầy nghe thấy thế, liền nói.

Đừng nói là ở huyện Cẩm dương này, ngay cả trong phủ Liêu Đông, cũng
chỉ có gia đình nhà giàu mới dùng cửa thủy tinh, cửa hàng sử dụng cửa
thủy tinh, hầu như không có. Cho dù có dùng, cũng chỉ có một cái, hai
cái, không có toàn bộ đều dùng cửa thủy tinh .

Hầu như tất cả các cửa hàng, đều cùng các hộ gia đình bình thường
giống nhau, chọn dùng cửa gỗ vuông. Chỉ là bên ngoài cửa, thiết kế tấm
gỗ có thể tháo dỡ ra. Ban ngày thời điểm cửa hiệu mặt tiền buôn bán, tấm ván gỗ đã bị gỡ xuống , buổi tối khi dừng lại buôn bán, thì lại đem tấm ván gỗ lắp lên. Đây dường như là biện pháp bảo vệ của tất cả các cửa
hàng, đồng thời, người đi ngang qua, chỉ cần nhìn trên cửa là tấm ván gỗ có bị dỡ xuống hay không, cũng sẽ biết được cửa hàng này có còn buôn
bán hay không, mà sẽ không đi xem cửa hàng kia vẫn còn mở hay đã đóng
cửa.

Cũng bởi vì như vậy, bình thường khi nói đến khai trương cửa hàng,
thời điểm khai trương, đều nói khai bản, nhưng nếu không buôn bán nữa,
thì nói là quan bản.

“Toàn bộ đổi thành cửa thủy tinh, tuy là tốn hao hơi lớn, nhưng mà tiền này bỏ ra có giá trị.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Toàn bộ đổi thành cửa thủy tinh, đầu tiên có thể cải thiện ánh sáng
trong cửa hàng . Thử nghĩ xem, nếu có hai cửa hàng có cùng mặt hàng cùng giá bán, nếu là người mua thì sẽ nguyện ý đi vào cửa hàng rộng rãi sáng ngời, hay là nguyện ý di vào cửa hàng xám xịt không đủ ánh sáng kia?

Cửa thủy tinh không chỉ có lợi cho việc cung cấp ánh sáng, hơn nữa
bởi vì nó trong suốt , nên người đi ngang qua ở bên ngoài không cần đi
vào cửa hàng cũng có thể nhìn thấy hàng hóa bày biện bên trong cửa hàng.

Liên Mạn Nhi muốn đổi lại cửa thủy tinh, tự nhiên cũng ý định muốn
làm tủ kính trưng bày nữa. Tủ kính trưng bày làm xong, sẽ hấp dẫn ánh
mắt của khách cũ, tự nhiên cũng có thể đem khách cũ thu hút đến trong
cửa hàng .

Hơn nữa, toàn bộ huyện thành Cẩm dương, Bách Hóa Liên Kí này, đầu
tiên là tên gọi đã mới lạ, vang dội, hơn nữa lại thay trang bị là cửa
thủy tinh, như vậy cho dù là người không mua đồ, hai mắt cũng sẽ bị hấp
dẫn đến để xem điều mới lạ.

Nếu đã đến xem rồi, thì nhân tiện vào cửa hàng nhất định sẽ mua những món đồ khác nhau, cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Căn bản là không cần cái tuyên truyền khác, chỉ cần hai thứ này,
miệng tai tuyên truyền, chính là cách mở rộng hữu hiệu nhất đối với bách hóa Liên Kí.

Với tư cách là cửa hàng thứ nhất Liên gia mở ở huyện thành, Liên Mạn
Nhi không tiếc đầu tư vốn, đồng thời cũng mong đợi tiền lãi khổng lồ
trong tương lai.

Tưởng chưởng quầy là người có năng lực, thương lượng xong rồi, hắn lập tức đi bắt tay vào làm.


Liên Mạn Nhi thì lại nhớ tới hậu viện, Tiểu Hỉ đã đem phòng ngủ của
nàng dọn dẹp tốt lắm. Tạm thời chưa có phòng thu chi, mấy ngày nàng ở
huyện thành qua, cũng sẽ đảm nhiệm làm nhân viên thu chi trước đã, hễ là tất cả chi phí cần dùng cho nhà cửa và khai trương cửa hàng, cũng đều
phải lấy từ nơi nàng.

Buổi trưa, Tiểu Hỉ xuống bếp, người một nhà đơn giản ăn một bữa thức
ăn, người môi giới họ Lưu kia lại tới nữa . Lần này, hắn phải dẫn mấy
người họ đi xem một nhà có mặt tiền cửa hiệu khác.

Trừ kinh doanh cửa hàng do Điền Trang sản xuất của nhà mình, một nhà
Liên Mạn Nhi còn có ý định mở một cửa hàng nữa, mở một tửu lâu để làm
ăn, kinh doanh chủ yếu là bánh bao Liên Kí đã có danh tiếng.

Liên tiếp đi xem ba cửa hàng, cuối cùng Liên Mạn Nhi đã chọn một ngôi nhà trước phố tháp chín tầng.

Ngôi nhà trước phố tháp chín tầng nàynằm ở khu buôn bán phồn hoa nhất huyện thành Cẩm Dương, chung quanh cửa hàng san sát, hai nhà khách sạn
lớn nhất của huyện Cẩm Dương là ở trên đường trước phố tháp chín tầng
nơi này. Tháp chín tầng nằm ở phía nam, chỉ cách một con phố, chính là ở vào ngay giữa huyện nha của huyện thành. Mà phong cảnh nổi tiếng nhất
của huyện thành Cẩm Dương chính là tháp chín tầng, nó ở ngay đằng sau
phố tháp chín tầng.

Tháp chín tầng, là một ngọn Phật tháp, nghe nói mới được xây dựng hơn hai trăm năm, lúc trước được coi là dấu hiệu của huyện thành Cẩm dương. Mà sau khi triều đình lập quốc về sau, tháp chín tầng liền dùng để cung phụng anh linh các tướng sĩ vì nước hi sinh trong lúc dựng nước, ở
huyện thành Cẩm Dương trải qua mấy lần huyết chiến đã lập được công lao
hiển hách.

Nghe nói, ở tầng cao nhất của tháp chín tầng, là cung phụng bài vị
của một vị tướng quân Trần gia. Trầm gia này, tất nhiên là Trầm gia của
phủ thành kia.

Xung quanh tháp chín tầng tất cả đều trồng hoa và cây cảnh, bên trong còn có hòn non bộ với loại đá hiếm thấy, đình đài lầu các, bên dưới
tháp chín tầng thì có sông Cẩm Hà – con sông lớn nhất chảy qua huyện
thành Cẩm dương, hai bên bờ sông có đủ loại liễu rủ, mỗi ngày xuân về
hoa nở, du khách như dệt cửi.

Ở đây mà mở một cửa hàng bánh bao thì cũng không cần lo âu về buôn bán.

Mà muốn mua một cửa hàng như vậy , người muốn tranh đoạt tất nhiên cũng không thiếu.

Tòa tửu lâu này cùng có ba tầng, mở ra được năm gian , sau lầu còn có một tiểu viện. Trong lầu bàn ghế đều có đủ, có đến bảy tám phần là mới, chính là do thời điểm chủ nhân mới của quán rượu tiếp nhận tử lâu đã
đặt mua.

Cả tòa tửu lâu, cộng thêm bàn ghế bên trong và tiểu viện phía sau
cùng tất cả dụng cụ trong phòng bếp, ra giá là hai trăm bảy mươi lượng
bạc.

“Nếu là nhà khác thì không có giá này đâu vì chúng ta thiếu nhân tình của nhà Vương thái y. Chỉ cần các ngươi trả cái giá này, thì tửu lâu
này chính là của các ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận