Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Người cả phòng đều đang chờ Tưởng thị mang Trương thị trở về. Tuy rằng đã biết Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không ở nhà thì sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết. Nhưng nếu như có Trương thị hỗ trợ dù sao cũng sẽ có một vài biện pháp. Không có người vậy thì có tiền cũng được. Nếu Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không ở nhà, mà Trương thị lại cầm tiền thì cũng có thể xuất ra.

Đương nhiên, nếu Trương thị có thể có biện pháp đem người cứu ra thì càng tốt!

Bọn họ không thể không đi tìm Trương thị, người ở đây tuy ngồi đầy cả phòng nhưng không một người nào có khả năng giúp được. Căn bản là có gấp thế nào cũng không thể giúp. Liên Lan Nhi quay về Tam Thập Lý Doanh Tử, hướng Liên lão gia tử và Chu thị khóc lóc kể lể, kỳ thực cũng là trông cậy vào một nhà Liên Thủ Tín và Ngũ Lang.

Trương thị không đến thì xem như không còn cơ hội nào để cứu người ra được nữa.

Liên Lan Nhi vừa khóc như thế, Ngân Tỏa cũng theo oa oa khóc lên. Liên Lan Nhi khóc lúc đầu còn có một chút khoa trương nhưng Ngân Tỏa khóc là hoàn toàn thật tình.

Ngân Tỏa rất sợ hãi, cha nàng và ca ca đều bị nha dịch bắt đi, tiệm tạp hóa cũng bị niêm phong, chỉ có các nàng ở trong phòng nhỏ là tạm thời không có người động tới. Nếu như cha và ca ca không trở về được nữa, nếu như cửa hàng bị đóng cửa, vậy từ nay về sau nàng triệt triệt để để trở thành cô nương nhà nghèo rồi!

Không có điền sản, không có thu nhập, không có chỗ dựa, rồi thì sẽ không có quần áo mới mặc, không có gà vịt thịt cá để ăn, thậm chí nàng cũng sẽ bị buộc đi làm kiếm sống.

Nàng chưa từng trãi qua cuộc sống như thế, nàng sẽ chết mất.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Ngân Tỏa, so với thực tế chỉ sợ suy nghĩ của Ngân Tỏa chỉ là cái nhìn hạn hẹp, hay nói cách khác là nàng nghĩ quá đơn thuần. Nàng sợ đúng nhưng chưa hoàn toàn hiểu tường tận sự việc, nếu sự tình cuối cùng cũng không giải quyết được thì sẽ như thế nào?! Cái gì quần áo mới, gà vịt thịt cá, nếu thật đến lúc đó chỉ sợ cơm tẻ thô ráp nàng cũng không có để ăn, quần áo vải thô cũng không có mặc.

“Cha, nương hai người hãy cứu con a!” Liên Lan Nhi ôm lấy cánh tay Chu thị, “Cứu con rể và cháu ngoại của hai người đi a! Làm sao bây giờ? Bọn lão Tứ đến khi nào mới trở về đây?! Vợ Lão Tứ nàng…”

Liên Lan Nhi vốn muốn nói Liên lão gia tử và Chu thị cho gọi lẽ nào Trương thị dám không đến, chợt giương mắt thấy Tưởng thị ngồi ở chỗ kia, đầu lưỡi của nàng rụt vào liền đem lời nói trêu chọc lửa nóng này nuốt xuống.


Bây giờ lòng nàng bấn loạn mà đầu óc cũng rất loạn, thế nhưng vừa rồi những lời Tưởng thị nói nàng nghe rất rõ. Chỉ là mới vừa rồi không có ngẫm nghĩ. Hiện tại nghĩ lại mới thấy rõ ngọn nguồn.

Tính nết Tưởng thị như thế nào làm sao nàng không biết. Nhưng vừa rồi thái độ Tưởng thị lại khác thường,không chỉ có nói tốt cho Trương thị ở trước mặt các nàng mà còn có thể ôm hết lỗi lầm về bản thân, đem Trương thị gạt ra sạch sẽ.

Vì sao đột nhiên Tưởng thị lại như vậy?

Liên Lan Nhi nghĩ đến đây, đầu lưỡi cũng có chút cứng rắn, trong lòng càng thêm hoảng loạn.

“Nương……..” Liên Lan Nhi tội nghiệp nhìn Chu thị, chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào trên người Chu thị.

Liên Lan Nhi phát hiện Tưởng thị khác thường thì Chu thị cũng phát hiện ra. Chỉ là theo thói quen cho đến nay bà vẫn không thể lập tức mắng Tưởng thị, hay là vẫn nên mắng Trương thị đi.

“. . . lòng dạ hiểm độc, người cùng một nhà mà nàng lòng lang dạ sói, mang thù hận. Bây giờ nàng là ông trời rồi, trong mắt không còn lão bất tử chúng ta nữa rồi! Không phải nàng luôn nói nàng hiền lành sao, nàng gọi cái này là hiền lành? Ngươi lại đi gọi nàng đến đây xem nàng bị bệnh gì, đại tỷ đã xảy ra chuyện, nàng có bò cũng phải bò qua đây cho ta. Nàng dám không đến, ta liền đi tới đi lui nói nhao nhao trên đường. Không phải muốn mặt mũi sao?! Không phải hiền lành sao?! Không bao giờ tranh cãi với ta sao?! Ta liền để cho tất cả mọi người xem một chút, nghe một chút rốt cuộc nàng là loại người như thế nào.”

Chu thị chỉ lên trời mà mắng, sai Tưởng thị lại đi gọi Trương thị qua.

“Ngươi đem lời của ta nói mà nói lại với nàng, khẳng định nàng phải qua.Ta không đi, ngươi là ta phái đi, gặp nàng, ngươi thay mặt ta, không cần hoà nhã với nàng.”

Lúc này Chu thị có lòng tin mười phần có thể thu thập được Trương thị, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều không ở nhà, đây còn không phải là chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao.


Liên Lan Nhi gục đầu xuống như là đang khóc thút tha thút thít nhưng lỗ tai hầu như muốn dựng thẳng lên thu hết mọi động tĩnh trong phòng.

“Nội, xin lão nhân người bớt giận, thật sự Tứ thẩm không phải là không đến, chúng ta vội vàng như vậy cũng không giúp được cô cả.” Dĩ nhiên Tưởng thị sẽ không nghe theo Chu thị mà đi qua bức bách Trương thị, nàng ngồi trên kháng nỗ lực thuyết phục Chu thị.

Ban nãy Chu thị đã cảm thấy Tưởng thị hôm nay quá không làm cho người ta thích, lại thấy Tưởng thị không nghe bà sai khiến, bà càng phát hỏa lớn hơn.

“Nàng không đi, các ngươi ai đi xem đi. Con dâu của ta, ta gọi mà nàng còn dám không đến. Các ngươi làm thế nào cũng được, nói gì cũng phải đem nàng mang về cho ta.” Chu thị chỉ vào những người khác đang ngồi trong phòng nói.

Tưởng thị đã sớm quét một cái ánh mắt tới Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ thấy hai người đều cúi thấp đầu xuống, cũng không nói gì, tựa hồ tịnh không nghe thấy Chu thị đang nói cái gì.

Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang và Lục Lang cũng ở trong phòng. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ngồi, Tứ Lang và Lục Lang đứng dựa vào. Một nhà này sau nghe Chu thị nói xong, Lục Lang thì biểu hiện tỉnh tỉnh mê mê, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang lại lộ ra rõ ràng biểu tình nóng lòng hưng phấn muốn đi trên mặt.

“Nương đã lên tiếng, hay là ta đi xem sao.” Liên Thủ Nghĩa làm bộ thương lượng với Hà thị.

“Vậy giờ đi hả?” Hà thị đáp lời. “Đi chứ sao.” Tứ Lang khẩn cấp.

Bọn họ đều biết Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đã ra ngoài, còn mang theo người đắc lực. Hiện ở bên kia trong nhà cũng chỉ còn lại những nữ nhân như Trương thị. Lại có Chu thị lên tiếng, đây quả thực là cơ hội tốt trời ban a. Chuyến này đi qua, không nói cái khác, thừa dịp nhiễu loạn cũng có thể tiện tay lấy được không ít thứ tốt a.


Một nhà ba người đứng lên muốn đi ra ngoài.

Tưởng thị rũ mi mắt xuống, khóe miệng lộ ra tia cười nhạt nhưng cũng không có lên tiếng ngăn cản. Mấy người Liên Thủ Nghĩa có chủ ý gì nàng không cần nhìn cũng có thể đoán được. Muốn thừa dịp gia chủ người ta không có nam nhân ở nhà liền khi dễ tới cửa sao? Thực là suy nghĩ viễn vông. Nàng vừa đi qua, cửa nẻo bên kia nghiêm cẩn làm sao nàng cũng thấy rồi. Dù cho Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không ở nhà, còn mang đi không ít người thì thế nào?

Nhà Liên Mạn Nhi có hai con chó săn lớn, còn có thủ vệ luôn sinh hoạt bên cạnh sân nhà, mấy người Liên Thủ Nghĩa này rõ ràng đi qua chỉ có thể bị đánh thành đầu heo. Không những bị đánh mà Liên Thủ Nghĩa còn phải gánh trên lưng ác danh. Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không ở nhà, Liên Thủ Nghĩa ngươi làm nhị bá lại khí thế hung hăng tới cửa, ngươi là muốn làm gì?

Chỉ sợ Liên Mạn Nhi bên kia sớm đã có an bài kỹ càng, Liên Thủ Nghĩa đi qua chính là đi tìm đánh, ngu sao mà không đánh.

Để cho mấy người Liên Thủ Nghĩa này đi qua rồi bị đánh một trận tuyệt đối là chuyện tốt. Tưởng thị mím chặc môi, không nói một lời.

“Hồ đồ!” Liên lão gia tử tức giận mắng một tiếng, tiện tay lấy bát trà bên cạnh, cố hết sức nện Liên Thủ Nghĩa. Lần này ông quăng vừa chuẩn xác vừa mạnh mẽ, thái dương Liên Thủ Nghĩa thoáng cái liền thấy máu.

“Cha, cha làm gì đánh con!” Liên Thủ Nghĩa một bên đau đến run run, một bên reo lên.

“Mày chính là đồ khốn kiếp, đồ vương bát đản. Giá như lúc trước quay về tao đừng tốn sức cứu mày làm gì! Cho ngươi chết ở trong đại lao thì bây giờ ta cũng được tĩnh tâm. Nếu không đuổi mày đi phương Bắc thì cũng đỡ làm ta mất mặt xấu hổ.” Liên lão gia tử tức giận mặt đỏ bừng nói.

Lúc Chu thị nói những lời kia Liên lão gia tử vẫn không có lên tiếng.

Bây giờ Liên lão gia tử gặp chuyện gì cũng nhường Chu thị ba phần. Lời quá đáng gì cũng tùy bà nói, tùy bà mắng, lời nói vào tai này rồi ra tai kia, nói xong thì cũng hết chuyện. Nhưng Liên Thủ Nghĩa dĩ nhiên thực sự nghe theo đi qua nhà Liên Thủ Tín làm cho Liên lão gia tử không khỏi bạo nộ rồi.

Cũng đã lâu Liên lão gia tử không động thủ, lần này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, thậm chí còn trừng mắt với Liên Thủ Nghĩa tựa như muốn đập chết đứa con trai này.

Liên Thủ Nghĩa bị dọa, Hà thị và Tứ Lang cũng theo ỉu xìu xuống phía sau.


“Bà là thứ đàn bà lắm mồm không có ích lợi, mầm tai họa a, bà chính là mầm tai họa! Sao bây giờ ta mới hiểu ra a.” Liên lão gia tử lập tức nghiêng đầu lại, chỉ vào Chu thị mắng hai câu, sau đó thống khổ bưng kín mặt.

“Ta đây không phải nghĩ muốn nhanh một chút tìm cách cứu Kim Tỏa và cha hắn sao, chỉ có ông không nóng nảy, ông còn mắng ta? Ông mới chính là lão vương bát đản.” Chu thị không cam lòng tỏ ra yếu kém, chỉ vào Liên lão gia tử chửi.

Sức lực tinh thầnLiên lão gia tử càng ngày càng không được tốt, lại thấy Chu thị vì ông mà hao tâm nhọc nhằn may quần áo liệm nên ông đối với Chu thị khiêm nhượng thêm vài phần. Mà Chu thị cũng không phải loại người kính ta một thước, ta kính lại người một trượng. Bà thấy Liên lão gia tử khiêm nhượng một chút thì lại thêm kiêu căng vài phần.

Chu thị chính là người có thể vừa vốc sức may quần áo cho Liên lão gia tử vừa lo lắng chu toàn cho thân thể Liên lão gia tử, tỉ mỉ làm từng món ông thích ăn nhưng mặt khác cũng dễ dàng trở mặt mắng Liên lão gia tử cẩu huyết lâm đầu.

Mắt thấy Liên lão gia tử chỉ tay vào mũi Chu thị mắng, Chu thị vừa đưa tay đánh gạt tay Liên lão gia tử mà chửi, vừa đem mặt hướng đến tay Liên lão gia tử.

“Ông đánh ta, ông đánh ta đi, ta còn không biết ông tâm địa gian giảo sao! Tuổi tác đã già như vậy không phải ông chướng mắt ta sao. Ông lại không bỏ được ta. Ông đánh chết ta đi để ông có thể lấy vợ nhỏ. Ông là lão vương bát đản, táng tận lương tâm, không sợ thiên lôi đánh xuống…..” Chu thị mắng nước miếng tung bay.

Đây là một trong những tuyệt kỹ gây khó dễ người của Chu thị, chính là chỉ trích xiêng xẹo, còn phải chọn đúng điểm yếu của đối phương để mà nói.

Từ sau yêu sách của Triệu Tú Nga, Liên lão gia tử cũng đã được sửa lại án xử sai trong sự kiện Bình tẩu. Nhưng cũng từ đó, các cụm từ vợ nhỏ, tiểu quả phụ được Chu thị dùng làm đòn sát thủ khi chửi nhau với Liên lão gia tử, nhất định một kích tất trúng. Mỗi khi bà sử dụng chiêu này, Liên lão gia tử sẽ hành quân lặng lẽ, treo cao quân bài miễn chiến.

Trước khi có vụ kiện sửa lại án xử sai kia, Chu thị rất thông minh biết việc đó là không thể bới móc để gây tổn thương, hơn nữa bà cũng sợ Liên lão gia tử có cái tâm đó. Sau khi sửa lại án xử sai, Chu thị không sợ nữa, trái lại rất chắc chắn Liên lão gia tử không có cái tâm kia, chuyện này mới có thể trở thành việc gây khó dễ cho Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử thiếu chút nữa bị Chu thị chọc cho tức mà ngất đi, ông thở phì phò, thấy Chu thị ưỡn ngực đứng thẳng, ông càng lúc càng tới gần mặt bà, đột nhiên hung tợn lấy hết sức lực bình sinh mà đánh tới.

Chợt nghe thấy ba một tiếng tát thanh thúy, trong phòng nhất thời lâm vào yên tĩnh cùng cực.

Chu thị run run giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt đỏ của mình, phía trên kia vừa in dấu ấn bàn tay của Liên lão gia tử để lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận