Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chu thị vốn nhìn không thuận mắt Liên Diệp Nhi, sau khi ở riêng, hai người còn xung đột chính diện một trận, Chu thị dĩ nhiên là lại càng không chào đón Liên Diệp nhi đến nhà cũ với bộ dạng xem náo nhiệt. Nhưng Liên Diệp Nhi không có vì vậy mà không bước vào cửa nhà cũ. Ngược lại, Liên Diệp Nhi làm ngược với ý của Chu thị, cơ hồ là thường xuyên xuất hiện ở nhà cũ, lượn lờ qua lại ở trước mặt Chu thị làm cho bà khó chịu lại không thể làm gì, chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên.

Liên Diệp Nhi cũng không phải là mang xác tới cửa cho Chu thị mắng, cho Chu thị tàn bạo, nàng đã nói rõ rồi, chỉ đi tìm hiểu tin tức, cho nhà mình, cho nhà Liên Mạn Nhi làm thần báo tin bên tai. Nếu như nhà cũ không có việc gì, Liên Diệp Nhi còn ít đi lại chút ít. Nhưng một khi nhà cũ có việc, cơ hồ là lần nào có diễn tất phải có mặt Liên Diệp Nhi.

Mà nhà cũ một khi có việc, tám chín phần mười, cũng không phải là cái chuyện gì hay ho, hay chuyện gì vui mừng. Lúc này, Liên Diệp Nhi căn bản sẽ không để ý tới ánh mắt phiền chán của Chu thị, luôn làm một bộ dạng bận rộn nếu không thì cũng vào nhà làm người bàng quan xem xét tất cả.

Ở trong mắt Chu thị xem ra, Liên Diệp Nhi chính là đến xem náo nhiệt nhà bà. Hơn nữa, Liên Diệp Nhi còn có thể đem chuyện náo nhiệt này sinh động như thật nói cho Trương thị và Triệu thị nghe. Chu thị đối với chuyện như thế này, tất nhiên căm thù đến tận xương tuỷ. Mỗi lần nhà cũ bọn họ có chuyện liền tìm cách đuổi đi Liên Diệp Nhi, nhưng Liên Diệp Nhi lại không để ý tới bà, muốn tới sẽ tới sẽ tới, muốn đi liền đi.

Có thể nói, loại hành vi này của Liên Diệp Nhi làm cho trong lòng Chu thị nín một ngụm máu tức.Nhả không ra, nuốt không trôi, liền nghẹn ở trong lòng, không nặng không nhẹ giày vò bà khiến bà khó chịu không yên.

Bởi vì chuyện này, Chu thị ở sau lưng không ít lần còn mắng Liên Diệp Nhi, thậm chí còn nói Liên Diệp Nhi là lưu manh. Chu thị còn hướng Liên Thủ Lễ tố cáo, xúi giục Liên Thủ Lễ phải về nhà “Cố gắng quản giáo” lại Liên Diệp nhi.

Liên Thủ Lễ rất nghe lời của Chu thị nói…, sau lưng liền nói với Liên Diệp Nhi. Liên Diệp Nhi ngay trước mặt cũng sẽ giả vờ đáp ứng, nhưng tiếp theo một khi nhà cũ có việc xảy ra, nàng có thể gió mặc gió, mưa mặc mưa liền xuất hiện.

Liên Thủ Lễ cũng không có biện pháp với nàng. Muốn theo lời của Chu thị đánh chửi Liên Diệp Nhi. Chuyện như vậy, hắn càng ngày càng làm không được. Một khuê nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, đối với hắn chu đáo hiếu thuận như vậy. Hơn nữa, Liên Diệp Nhi niên kỉ kỷ mỗi năm một lớn, làm cha như hắn không có muốn động thủ đánh nàng, càng không có đạo lý há mồm nhục mạ cùng mắng chửi nàng.

Nếu Liên Thủ Lễ thật ra tay đối với Liên Diệp Nhi, Liên Mạn Nhi bên kia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ngay cả khi không làm gì, Liên Thủ Lễ cũng không ít lần bị Liên Mạn Nhi ra mặt quanh co lên án và chỉ trích, Trương thị còn dặn bảo đi dặn bảo lại khuyên Liên Thủ Lễ nên đối xử với Liên Diệp nhi tốt hơn một chút.

Cho nên, Liên Diệp Nhi liền lựa chọn dùng một loại phương thức không tiếng động như vậy, làm cho Chu thị thêm khó chịu, Chu thị làm gì cũng đều vô ích từ giương nanh múa vuốt, rồi tự mình sinh một bụng hờn giận. Nhưng không có biện pháp với nàng.

Mỗi lần nói đến chuyện này, Liên Diệp Nhi đều nhịn không được muốn cười, trong lòng đặc biệt cảm thấy thống khoái.


Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy. Chuyện này rất thú vị.

Liên Diệp Nhi đi không bao lâu, Thương Bảo Dung đã tới rồi. Mấy ngày qua, Thương Bảo Dung ngày ngày đều tới đây, đa phần thời gian đều là ở trong viện cùng các thôn phụ tuổi trẻ và các cô nương ở chung một chỗ làm công việc. Mà mỗi lần nàng tới. Thì lần nào nàng cũng nhất định tới thăm hỏi Trương thị rồi vào trong nhà ngồi một chút, nói chuyện cười đùa thâm mật cùng Trương thị, Ngô Vương thị, Triệu thị và Liên Chi Nhi.

Thấy Thương Bảo Dung tới, Trương thị cũng rất cao hứng, bận rộn để cho Thương Bảo Dung lên kháng ngồi.

Thương Bảo Dung là người xinh đẹp khả ái, nàng đem tóc tết thành hai cái đuôi sam quấn lên đỉnh đầu, phía trên cài hai cây trâm, còn đặc biệt cắm một đóa hoa cỏ dại nhỏ màu đỏ. Trên người mặc cái áo màu hồng đào, hạ thân là quần màu đỏ thêu hoa. Thời điểm ngồi trên kháng, không cẩn thận còn lộ ra đôi giày thêu hình uyên ương nghịch nước đỏ thẫm.

Bởi vì Thương Bảo Dung đến đây đúng lúc Mạn Nhi ở nhà. Liên Mạn Nhi coi như là lần đầu tiên nhìn kỹ nàng ở khoảng cách gần, mới biết được đến cái gì là đã tốt rồi còn muốn tốt hơn, cái gì mà đẹp hơn nhờ ba tấc kim liên.

Một phòng nữ quyến, hơn nữa còn là họ hàng gần, cho nên đề tài không có gì cố kỵ. Thương Bảo Dung có đôi chân bó xinh đẹp cùng giày thêu đều làm cho Liên Mạn Nhi phải thầm khen, cũng được Trương thị, Triệu thị, Ngô Vương thị nhất trí ca ngợi.

Liên Mạn Nhi biết nhiều nữ nhân chân bó trong vài thôn quanh đây, chỉ có mỗi Thương Bảo Dung là có đôi chân nhỏ nhất, cũng nhìn xinh đẹp nhất. Tất cả mọi người đều công nhận người xinh đẹp như Tưởng thị, so với Thương Bảo Dung cũng muốn thua kém mấy phần. Dĩ nhiên, chân bó Chu thị cũng nhỏ, cũng đẹp, nhưng dù sao bà tuổi đã lớn rồi rồi, mỗi ngày chỉ có thể đi toàn những đôi giày màu xanh, phía trên cũng không thêu cái gì dạng hoa văn nổi trội sáng rỡ, cùng một cô nương trẻ tuổi so sánh xinh đẹp là không có cửa.

Mọi người tán gẫu xong,liền hỏi Thương Bảo Dung. Thế mới biết, Thương Bảo Dung lúc ba tuổi đã bắt đầu bó chân. Dĩ nhiên, bởi vì bó chân sớm, cho nên tất cả quá trình tiến hành theo chất lượng, không có như Liên Nha Nhi quá trình bó chân thật đủ thảm thiết. Cũng bởi vì bó chân sớm, Tiểu Chu thị cũng đặc biệt tận tâm chăm sóc, cho nên đôi chân của Thương nhân Bảo Dung nhìn cực kỳ đẹp .

Chân bó của Liên Nha Nhi cũng coi như nhỏ, nhưng nàng là “Nửa đường mới tu hành”, cho nên ở bên “Chân bó thẩm mỹ” nghiêm khắc có cấp bậc không cao, không có cách nào so sánh được cùng Thương Bảo Dung.

Bởi vì mọi người hỏi thăm, Thương Bảo Dung còn nói rõ chi tiết Tiểu Chu thị làm như thế nào chăm sóc đôi chân bó của nàng .


“Mẹ ngươi a, là thật lòng thương ngươi, cần ngươi.” Ngô Vương thị liền cười nói.

Biết Thương Bảo Dung lâu như vậy, Liên Mạn Nhi ấn tượng sâu nhất chính là, Tiểu Chu thị đối với khuê nữ vô cùng sủng ái và tỉ mỉ. Tiểu Chu thị cùng Chu thị thật giống nhau như đúc, ở phương diện cưng chiều khuê nữ xem như là không hẹn mà gặp.

Đau lòng khuê nữ của mình như vậy, nhưng lại hết lần này tới lần khác không muốn thấy các cháu gái. Có thể thấy được, nó không liên quan đến việc trọng nam khinh nữ, chỉ là coi nặng vấn đề của bản thân mình mà thôi, vì không liên quan đến việc coi trọng nam nữ, nên vấn đề là miếng thịt rơi từ trên người ai xuống.

Không thể không nói, ở phương diện thương yêu khuê nữ, ở thời đại này có rất nhiều người còn không bằng Tiểu Chu thị cùng Chu thị yêu thương nữ nhi của mình như vậy.

Ngô Vương thị lại hỏi thăm đại khuê nữ của Tiểu Chu thị, chuyện tình của đại tỷ Thương Bảo Dung. Từ trong miệng Thương Bảo Dung, mọi người mới biết được những năm này cuộc sống qua ngày của Thương gia có thể gọi là khấm khá, mà đại tỷ Thương Bảo Dung, chính là gả cao. Theo Thương Bảo Dung nói, người đại tỷ gả cũng là thương gia làm nghề may ở một trấn nhỏ, cuộc sống trôi qua cũng không tệ.

“. . . . . . Thời điểm tỷ ta thành thân, đều đã mười tám tuổi.” Thương Bảo Dung vừa thêu giày, vừa nói, “Mẹ ta cả đời đều mong muốn trở về quê nhà, chỉ sợ đem Đại tỷ của ta gả sang bên kia rồi, sau này không gặp mặt được nhiều. Sau lại thật sự đợi không nổi nữa, mới cho Đại tỷ của ta định hôn sự. Hiện tại, đúng như mẹ ta lo lắng. Vì chuyện này, mẹ ta đau lòng không biết bao nhiêu ma 2nói.”

“Đúng vậy.” Trương thị liền gật đầu đồng tình nói.

Mọi người đều đi theo thổn thức.

Liên Mạn Nhi trong lòng vừa xoay chuyển, nghe Thương Bảo Dung nói, Tiểu Chu thị tựa hồ không vui lòng ở lại chỗ đó. Như vậy tại sao năm đó lại muốn chuyển đi đến nơi xa xôi như vậy? Nếu đã sớm tính toán muốn trở về, tại sao còn không trở lại sớm một chút?

Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, nhưng cũng không có đem vấn đề hỏi ra lời. Nàng còn nhớ rõ, lần đó đi dự tiệc ở Ngô gia, có nói đến chuyện một nhà Tiểu Chu thị chuyển đi, có người đã từng hỏi qua, ban đầu tại sao bọn họ lại muốn đi xa như vậy?


Không ai trả lời vấn đề kia, ngay cả người tính tình hoà thuận như Đại Chu thị thậm chí còn lập tức liền chuyển hướng đề tài.

“Đại tỷ ngươi gả xa, đây là chuyện không có cách nào thay đổi. Cho nên a, mẹ ngươi lúc này nhưng nhất định đã hạ quyết tâm, phải đem ngươi cho gả ở gần.” Ngô Vương thị cười nói, “Muội tử, ở đây không có người ngoài, ngươi nói một chút với chị dâu, xem ngươi muốn tìm cái dạng nhà chồng như thế nào?”

“Đúng vậy a, nói nhanh lên, mọi người nghe qua liền giúp ngươi tìm kiếm.” Trương thị cũng đi theo thúc dục.

Thương Bảo Dung nói chuyện rất sảng khoái, cơ hồ người ta hỏi cái gì, nàng đều nói cái đó, nhưng mà nói đến cái đề tài này, nàng là một cô nương chưa có lấy chồng, dù là đại cô nương mạnh dạn cũng phải e thẹn một phen.

“. . . . . . mọi người như thế này là làm chị người ta sao, không có chuyện gì liền mang ta ra trêu ghẹo.” Thương Bảo Dung khẽ đỏ mặt nói.

Phản ứng của Thương Bảo Dung ở bên trong các cô nương, coi như đã cực kỳ mạnh mẽ rồi. Nếu là thật sự xấu hổ, đã sớm cúi thấp đầu, không chịu lên tiếng, Thương Bảo Dung lại còn có thể cùng mọi người cười đùa nói giỡn.

Cũng chính bởi vì tính cách sáng sủa này của nàng, mới có thể nhanh cùng mọi người biết rõ quen thân như vậy, cũng làm cho rất nhiều người thích nàng.

“Đây chính là chuyện đứng đắn, là đại sự cả đời. Chị dâu quan tâm ngươi, mới hỏi ngươi.”Mọi người cười một hồi, Ngô Vương thị lại nói.

“. . . . . . Ta cũng vậy không có yêu cầu gì, đều nghe theo cha mẹ ta .” Ngô Vương thị nói như vậy, Thương Bảo Dung cũng không tiện nói cái gì. Nàng hơi xấu hổ một hồi, mới mở miệng nói.

Ngô Vương thị biến đổi phương pháp hỏi thăm, Thương Bảo Dung cũng chỉ nói một câu như vậy. Ở cái niên đại này, cho dù là cô nương mạnh mẽ hơn nữa, cũng không tiện nói ra yêu cầu muốn lấy chồng như thế nào và muốn tìm nhà chồng cái dạng gì? Dĩ nhiên, nếu ở trong nhà của chính mình, bị cha mẹ hỏi thăm, vậy thì còn thể thổ lộ ý muốn của bản thân chút ít.

“Lão cô, người thêu cái gì vậy?” Liên Mạn Nhi liếc nhìn đôi giày trong tay Thương Bảo Dung, lại hỏi.

“Là một loại hoa quý hiếm, nhìn có đẹp mắt hay không?” Thương Bảo Dung thấy Liên Mạn Nhi hỏi, liền cười nói sau đó đem đôi giày đưa tới trước mắt cho nàng xem.


Thương Bảo Dung ở trên mặt giày, lấy kim chỉ thêu một ít cành cây cùng hoa cỏ. Trương thị khen ngợi Thương Bảo Dung cũng không phải là giả, tay nghề thêu của Thương Bảo Dung quả thật nhìn vô cùng tinh sảo.

“Rất đẹp mắt.” Liên Mạn Nhi liền gật đầu.

“Mạn Nhi, ngươi muốn không, ta liền thêu cho ngươi một đôi. Ngươi đem kích cỡ cùng bộ dáng giày muốn thêu cho ta, ta nhân tiện thêu thêm hà bao luôn cho ngươi.” Thương Bảo Dung liền nói.

Liên Chi Nhi ở một bên cùng Ngô Gia Ngọc nói chuyện, nên không có nghe rõ Liên Mạn Nhi và Thương Bảo Dung nói cái gì, thời điểm nàng nghiêng đầu lại, nhìn thấy Liên Mạn Nhi đang nhìn Thương Bảo Dung thêu hoa trên mặt giày, cũng quay đầu nhích gần sang đây nhìn xem.

“Hoa này thêu thật là sáng rõ, đẹp như vậy mà thêu ở trên mặt giày thật đáng tiếc.” Liên Chi Nhi cũng tán thưởng nói.

“Có gì đáng tiếc .” Thương Bảo Dung liền cười, “Chi Nhi, ngươi có thích không, ta cũng làm cho ngươi một đôi.”

Nói những lời như vậy, Thương Bảo Dung cũng không có quên mất Ngô Gia Ngọc, còn nói cấp cho Ngô Gia Ngọc cũng thêu một đôi.

“. . . . . . Quá phí nhiều công sức.” Ngô Vương thị liền nói, “Chính các ngươi mang cũng thôi. Cái này phía mặt trên, không cần thêu cái gì hoa cỏ, nếu thuận tiện liền may thêm viền ngoài thì tốt lắm, đi được lâu hư lại êm chân, mặt trước bằng phẳng bền chắc là được.”

Thương Bảo Dung cầm trong tay giày hiển nhiên là làm việc cho nhà Liên Mạn Nhi, đúng theo như lời Ngô Vương thị, cũng không cần ở phía trên thêu hoa.

“Vậy thì không đẹp lắm” Thương Bảo Dung nói một câu như vậy, mới ý thức lại ý trong lời nói của Ngô Vương thị, “Ta chính là. . . . . . Theo thói quen, nếu không thêu phía trên một ít hoa cỏ ta liền cảm thấy dường như thiếu mất cái gì.”

“Ngươi thêu nhìn tốt như vậy, đến lúc đó chúng ta chính mình lưu lại, không nỡ cho những quan binh cao lớn lỗ mãng mang. Bọn họ thì biết cái gì tốt cái gì xấu a, chỉ cần ấm áp là được rồi.” Ngô Vương liền cười nói.

“Bảo Dung nguyện ý thêu, liền để cho nàng thêu đi. Chiếu theo lời ngươi nói, đến lúc đó chúng ta giữ lại tự mình dùng.” Trương thị cười hòa giải. Nàng đã sớm phát hiện Thương Bảo Dung ở trên mặt giày thêu hoa rồi, không chỉ là giày, Thương Bảo Dung may cái bao đầu gối, cũng thêu Hoa, hơn nữa cũng không phải là dạng hoa đơn giản, kiểu hoa rất phí công sức, đường thêu còn vô cùng tinh sảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận