Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Đuổi người đi ra ngoài tìm kiếm Tứ Lang, người thì không có tìm được, nhưng bất quá đã dò hỏi được một chút tin tức của Tứ Lang mang về.

Ngày hôm qua có một số người từng nhìn thấy Tứ Lang, chẳng qua là mọi người đều bàn tán xôn xao mỗi người một lời. Có người nói đã nhìn thấy Tứ Lang đi về phía nam, có người lại nói đã nhìn thấy Tứ Lang đi về hướng huyện thành, còn có người lại nói chính mắt mình nhìn thấy Tứ Lang đi về phía tây.

Tin tức lộn xộn như thế, cơ hồ đối với việc tìm kiếm Tứ Lang không có trợ giúp được gì, ngược lại càng tăng thêm hỗn loạn.

Tứ Lang rời nhà bỏ đi, di chuyển loạn ở chung quanh Tam Thập Lý Doanh Tử, cuối cùng đã không thấy tung tích!

Tìm kiếm vẫn phải tiếp tục, có điều bây giờ, ngay cả Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị mới đầu không quan tâm hiện tại cũng trở nên có chút bối rối. Hai người rốt cục cũng phải ra khỏi nhà, gia nhập vào trong hàng ngũ đoàn người tìm kiếm Tứ Lang. Bọn họ đi về phía vài chỗ phụ cận Tứ Lang thường hay đi, vẫn không có tìm được bóng dáng như trước.

Về sau, tìm không thấy nên hai người cũng không muốn tiếp tục tìm kiếm. Mà quyết định ở lì trong nhà, ngày ngày hướng về phía Liên lão gia tử và Chu thị khóc rống, oán giận hai người hại Tứ lang.

Liên Thủ Nghĩa đấm ngực giậm chân, hướng về phía Liên lão gia tử gào khan, sau đó còn cười lạnh.

“Cha a, cha rốt cuộc có phải là cha con hay không? Cả đời này con cuối cùng chỉ còn một đứa con trai này nuôi dưỡng con lúc tuổi già mà thôi, hiện tại đã không còn. Nhị Lang, Tam Lang giờ đã thành con nhà người ta, Lục Lang là một kẻ ngốc. Cha, cha còn có người nuôi dưỡng, chăm sóc cho đến trước lúc lâm chung, còn con sau này già rồi phải làm sao bây giờ?”

“Cha a, con biết người hận con. Cha hận không giết chết được con. Nhưng Cha vẫn không thể đem con đánh chết, Cha sợ người khác chỉ vào cột sống Cha mà nói. Cha liền đem Tứ Lang bức cho phải chết, Cha liền muốn tuyệt đường lui của con. Cha, con sau này nhất định phải chịu tội, Cha thấy vậy liền vừa lòng có đúng hay không?”

“Cha a, con van xin Cha đại nhân đại lượng, đừng làm cho con lẻ loi lúc về già, Cha liền một nhát cho con chết thống khoái đi.”


Liên Thủ Nghĩa vừa nói, vừa đem đầu hướng vào trong ngực Liên lão gia tử đụng đụng.

“Cha, Cha bóp chết con đi, dìm chết con đi, nếu không Cha liền lấy dao đem con chém chết đi, con tuyệt đối sẽ không đánh trả, cũng tuyệt đối không oán hận Cha. Cha, Cha liền thống khoái mà giết con đi. . . . . .”

Liên lão gia tử bởi vì không tìm được Tứ Lang, trong lòng nóng như lửa đốt, còn ngày ngày bị Liên Thủ Nghĩa ép buộc đến mặt đỏ tới tận mang tai, chỉ qua thời gian một đêm, chung quanh miệng, trong trong ngoài ngoài khắp nơi liền nổi lên một lớp bọng nước.

Chu thị thấy Liên lão gia tử bị ép buộc thành ra như vậy liền tiến lên đẩy Liên Thủ Nghĩa ra bên ngoài.

“Lão Nhị khốn kiếp này, mày muốn làm gì? Đây là cha mày, chẳng lẽ mày muốn đem cha mày bức đến chết hay sao?” Chu thị liền mắng Liên Thủ Nghĩa, “Tứ Lang lớn như vậy, không phải là tiểu hài tử gì cho cam, hắn có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ?”

Mọi người đều lo lắng Tứ Lang xảy ra chuyện gì, Chu thị cũng không phải không lo lắng, nhưng lo lắng của bà và mọi người không giống nhau.

“. . . Mọi người đều đã chia nhau ra tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm được, ai mà biết được hắn đã chạy đi đâu. Không chừng còn hư hỏng lén lút đi kỹ viện dạo chơi, nếu không, thì đã đi lên núi làm đạo tặc rồi.”

Cái này cũng làm khó cho Chu thị, những lời này không có nói trước mặt Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Chẳng qua là ở sau lưng nói như vậy, vẫn là bị người khác nghe thấy truyền đi ra ngoài.

Đã đến nước này rồi, mà miệng Chu thị vẫn còn độc, đối với Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị mà nói, không khác gì thêm dầu vào lửa.

“Nhất định là cảm thấy sống không có ý nghĩa, liền bỏ đi đâu tìm cái chết rồi. Ta chỉ còn lại một đứa con trai chăm sóc lúc về già, vậy mà ngay cả thi thể cũng tìm không thấy.” Hà thị duỗi thẳng hai chân ngồi lỳ ở đại sảnh bên Đông phòng nhà cũ, ở trên giường gạch gào khóc thảm thiết “Cái này bà vừa lòng rồi có phải hay không? đem Tứ Lang của ta hại chết, báo thù cho khuê nữ của bà, cho cháu gái của bà hả lòng hả dạ!”


Khi nói những lời này, Hà thị chỉ thẳng vào lỗ mũi Chu thị mà mắng.

“Bà nói huynh đệ của ta đáng bị mang ra chém đầu, lão thái bà như bà mới phải đáng bị mang ra chém đầu kia. Bà trước trước sau sau đã hại chết mấy mạng người rồi.” Thật sự cho là Tứ Lang không còn, nên Hà thị liều mạng, dám đối với Chu thị khóc lóc om sòm, “Nói huynh đệ ta đây hại người, hắn làm hại cũng là làm hại người ngoài, nhưng lão thái bà đáng chết như bà, làm hại đều là làm hại chính con cháu nhà mình!”

“Lúc trước ta sinh ra Tứ Lang là một tên tiểu tử bụ bẫm, lại đúng vào mùa đông khắc nghiệt, muốn xin bà cho thêm mấy bó củi đốt để ấm phòng bà cũng không cho. Ta chỉ bà xin mấy quả trứng gà, bà miễn cưỡng cho, sau đó bà liền kiếm cớ hành hạ ta, làm cho ta đây phải ăn cơm thừa, canh cặn, một ngày chỉ ăn một cái trứng gà, là bà đã đem ta đây mắng cho không đáng giá lấy một đồng tiền. ….đồ người khác đem qua cho ta xuống sữa, bà đều lấy hết không nhả. Ta muốn ăn một chút đồ đó, cũng là vì muốn có sữa cho hài tử ăn. Ta hướng bà xin, bà không muốn cho, lão gia tử lên tiếng, bà không có cách nào khác, bà mới làm cho ta ăn.”

“Tim của bà là làm bằng sắt bên trong chứa toàn rắn độc. Một tháng trời, bà cho ta ăn những hai cân muối. Thoáng cái làm cho sữa ta mới trở về liền biến mất, ta đây sinh tiểu tử kia, thời điểm mới sinh hạ còn mập mạp khỏe mạnh, không đến mấy ngày, lúc nửa đêm đã không còn. Đến ngày thứ hai vừa sờ đến nó, đã lạnh như băng. Đó chính là do bà làm hại. Bà là lão yêu bà tử, bà còn mắng mẹ Hoa nhi, Đóa Nhi các nàng là bò cạp độc, bà đây so với nàng còn độc địa hơn.”

“Tiểu Bát của lão Tứ kia, cũng là do bà hại chết, còn có mẹ của Hoa Nhi và Đóa Nhi, cũng là do bà hại chết. Vợ lão Tam vì cái gì mà nhiều năm qua mới chỉ sinh được một cái nha đầu, cũng là bởi vì bà. Đúng rồi, còn có vợ lão Tứ bị sẩy thai suýt chết, còn có vợ Kế Tổ, nàng cũng không thể sinh con trai nữa.”

“Bà đã làm nhiều chuyện ác như vậy, tiếp theo còn muốn hại người, đem Liên lão gia tử làm cho đoạn tử tuyệt tôn, bà liền vui mừng a. . . . . . . Lời này cũng không phải là ta nói, đây lời mà mọi người trong thôn người ta nói . Bà còn tưởng bà là người tốt kia, mấy đứa trẻ trong thôn nghe thấy tiếng của bà, sẽ hù dọa cho khóc. Bà là lão yêu bà tử, bà hại chết Tứ Lang của ta, bà sẽ không được chết tử tế!”

Bởi vì tìm không được Tứ Lang, Chu thị vốn có chút chột dạ, vì vậy không chú ý để cho Hà thị ngồi trên giường gạch làm loạn. Nhưng bị Hà thị mắng như vậy, tính tình của bà không nhịn được liền bùng nổ, còn quản cái gì chột dạ hay không chột dạ, càng chột dạ, tính tình lại thêm càng thêm táo bạo.

Chu thị quay ra cùng Hà thị mắng chửi nhau, cuối cùng cũng không biết là người nào khơi mào trước, hai người thế nhưng quay ra động thủ.

Hà thị đang tuổi tráng niên, khí lực lớn, Chu thị mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng gừng càng già càng dẻo dai. Hai người so sánh với nhau, Hà thị mặc dù cường tráng, nhưng bị ăn lỗ lả cũng không phải là ít, mặc dù luôn mồm bắt Chu thị đền mạng, nhưng ra tay không độc ác, Chu thị mặc dù kém hơn, nhưng tâm địa kiên cường, ra tay không một chút nhân nhượng. Mẹ chồng nàng dâu hai đời hạ thủ lực lượng ngang nhau, xiêm y tán loạn, trên mặt tất cả đều in lại dấu móng tay cào xước, đầu tóc cũng bị rối tung rối mù.


Cả nhà đương nhiên không thể ngồi không đứng nhìn, đều đứng lên một lượt can ngăn, cuối cùng đem chuyện kinh động đến tai Đại Chu thị và Tiểu Chu thị, làm cho một đống người vây xem. Mẹ chồng nàng dâu hai đời một người ngồi đầu giường đặt gần lò sưởi, một người ngồi cuối giường đặt xa lò sưởi, ở giữa cách mọi người can ngăn , trong miệng vẫn là không chịu thua kém bỏ qua.

Hà thị vẫn như cũ luôn miệng nói Chu thị hại chết Tứ Lang. Chu thị dứt khoát liền mắng Tứ Lang là người đoản mệnh, tiếng kêu khóc so sánh với Hà thị còn muốn vang dội hơn. Bởi vì Hà thị động thủ với bà, bà liền muốn Liên Thủ Nghĩa đi đánh Hà thị, Liên Thủ Nghĩa không đánh. Chu thị lại bắt Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Lễ, thậm chí Liên Kế Tổ, Tưởng thị đi đánh Hà thị, mấy người này tất nhiên là không chịu động thủ.

Chu thị liền khóc mắng, nói muốn đi nha môn tố cáo, kiện Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ngỗ nghịch bất hiếu, muốn đem hai người nhốt vào nhà tù.

“Coi như ta không có sinh cái đứa con ngỗ nghịch bất hiếu này!”

Vừa gào thét để cho Chu thị đền mạng, vừa kêu la muốn đi kiện nha môn tội ngỗ nghịch bất hiếu, nhà cũ lần nữa lại náo nhiệt lên, không có cách nào dàn xếp hòa giải. Chính là bên này làm ầm ĩ ra sao, Chu thị cũng không có quên tâm tâm niệm niệm nhớ thương Liên Lan nhi.

“. . .nhất định là trốn đi rồi, ta là ông trời không cho chết, ta cái gì cũng không sợ. Hắn hận đại tỷ của ngươi vậy, ai biết sau lưng của hắn lại muốn làm cái gì. Đại tỷ ngươi cản không được hắn. Lão Tam a, chuyện này giao cho người khác ta không yên lòng, ngươi liền đi vào trong thành một chuyến, báo tin này cho đại tỷ ngươi, bảo nàng cẩn thận một chút, đừng cho là việc không đáng lo. Hai ngày này ngươi đừng trở lại, ban đêm ngươi cũng đừng ngủ, ngươi liền canh gác cảnh giới bên ngoài phòng cho đại tỷ ngươi, nhìn xem Tứ Lang có đi vào thành hay không? Nếu là nhìn thấy Tứ Lang, ngươi đem hắn bắt về đây, đừng làm cho hắn làm hại gia đình đại tỷ ngươi!”

Chu thị lại đem Liên Thủ Lễ đuổi đi vào trong thành, bảo vệ một nhà Liên Lan Nhi.

“. . . Đây là cành vàng lá ngọc a, hay là làm bằng giấy.” Liên Diệp Nhi bị chọc tức không nhẹ, “Mấy miệng ăn của nhà bọn họ, ngăn không lại Tứ Lang, vậy một nhà cha muội ngăn được chắc? Còn để cho cha muội không ngủ, đứng bên ngoài trời lạnh làm người canh giữ cảnh giới giữ nhà cho nàng. Coi cha muội thành cái gì rồi?”

“Thiên vị thì cũng thiên vị quá thể rồi, cha muội bị bệnh, bà không đau không ngứa, bà khẳng định không quản, chỉ có muội và nương đau lòng, căng thẳng chăm sóc hầu hạ. Bà không yên tâm người khác, chỉ yên tâm với cha muội sao? Còn không phải là nhìn thấy cha hiền lành dễ bắt nạt sao? Sao bà không tự mình đi, nếu bà mà đi làm người giữ nhà cho nhà người ta, chó dữ nhìn thấy bà cũng đều bị dọa sợ mà chạy, so với ai khác cũng mạnh hơn”

Liên Diệp Nhi lôi kéo Triệu thị đến nhà Liên Mạn Nhi tố khổ.

Liên Mạn Nhi chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Liên Diệp nhi an ủi, đối với tâm tình hiện tại của Liên Diệp Nhi, nàng chỉ có thể cảm khái theo. Nhưng Chu thị đã lên tiếng, Liên Thủ Lễ lại nghe lời, Triệu thị và Liên Diệp Nhi có muốn ngăn cũng ngăn không được, nàng có thể đi theo nói cái gì kia. Nếu là Liên Thủ Lễ minh xác tỏ vẻ không vui, nàng còn có thể giúp đỡ đi theo cổ vũ, đi theo ủng hộ.

“Thật ra thì trong lòng cha muội cũng không quá vui vẻ gì.” Liên Diệp Nhi hơi bình tĩnh trở lại một chút, liền cúi đầu, trong giọng nói còn mang theo khổ sở, “Mấy ngày qua, làm trễ nải không ít việc trong nhà. Phải hướng trong thành chạy đi chạy lại, còn muốn làm người gác đêm, khổ cực biết bao nhiêu, dù là ai cũng không thể vui vẻ gì cho cam. Nhưng khi ở trước mặt bà nội, hắn cái gì cũng đều đồng ý.”


Liên Thủ Lễ sợ Chu thị lại như thuốc cao dính chặt không tha.

An ủi qua Liên Diệp Nhi vàTriệu thị một chút, Liên Mạn Nhi nhớ tới chuyện nghe được người khác nói lại, Hà thị mắng Chu thị rất đúng, nhất là Hà thị nói đến sự kiện Chu thị đã từng hại chết một hài tử của nàng.

“Nương, thật sự có chuyện này sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Trương thị.

“Ta lúc ấy còn không có vào cửa Liên gia, nghe nói hình như là trước Tứ Lang còn có một hài tử khác, nhưng sinh ra được hai mươi ngày liền không còn.” Trương thị vừa nói, vừa nhìn Triệu thị.

Khi đó, Triệu thị đã vào cửa Liên gia.

“Là có chuyện này.” Triệu thị khẳng định gật đầu.

“Thật là do lão thái thái hại chết ?” Liên Mạn Nhi chắc lưỡi hít hà. Xem ra có là nam tôn thì thế nào, đều không đáng giá lấy một đồng, nhất là ở trong mắt một người như Chu thị.

“Cái này …. Không biết nói thế nào, nhưng nguyên nhân cũng là do lão thái thái.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền nói.

Ở niên đại này việc chữa bệnh và vệ sinh phòng bệnh không có mấy phổ biến, nhất là ở phương diện phụ nữ sinh sản, tỷ số trẻ con chết non rất cao. Trình độ mọi người được giáo dục cũng không cao, thiểu hiểu biết,lại dẫn đến càng nhiều tình huống liên hồi như thế. Có lúc, cơ hồ nói không rõ duyên cớ vì cái gì mà đứa trẻ bị chết non.

“Không cho bó củi để đốt kháng, chuyện đó ta và Tam bá mẫu con cũng đã trải qua. Còn có chuyện kia, khẳng định cũng là có thật.” Trương thị nói cho Liên Mạn Nhi biết, “Lúc ở cữ, không được ăn uống đầy đủ, nhưng động một chút vẫn là phải ăn chút gì đó mới có sữa cho con bú. Thời điểm mẹ sinh hạ anh của ngươi, ông ngoại con có tặng không ít thứ tốt. Ông nội con còn làm trò trước mặt ông ngoại con nói, nhất định sẽ cho mẹ ăn toàn bộ để bồi bổ thân thể. Lão thái thái cũng thật sự nấu cho mẹ ăn bồi bổ, nhưng lại. . .”

“Lại bỏ thêm rất nhiều muối có phải hay không?” Liên Mạn Nhi liền lập tức đã đoán được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận