"Tiểu thư, sắc mặt của cô trông kém thế này, đêm qua cô làm sao vậy?"
Tô Thanh Anh cười nhạt, đến Trân Nhi còn nhận ra sự khác lạ của cô, còn người đàn ông kia trong mắt chỉ tin lời của Lưu Tuyết Nhiên, cô hận đến vò nát tấm ga giường.
"Đêm qua tôi bị bắt cóc."
"Cái gì?"
Trân Nhi không khỏi bàng hoàng, ngồi xuống giường nắm lấy hai tay cô, gấp gáp hỏi:
"Vậy… thế nào cô lại trở về được?"
"Tôi ban đầu bị người ta chụp thuốc mê, sau đó đưa lên giường của một ông già ngoại quốc ở khách sạn cạnh bãi biển Đông La.
Tôi mất rất nhiều công sức trốn thoát, thậm chí còn lặng xuống biển trốn bọn người truy đuổi kia, sau đó lại bị sóng biển cuốn trôi."
Tô Thanh Anh kể lại, còn vô thức rùng mình về buổi tối sóng gió mình đã trải qua, cái lạnh ban đêm của nước biển muốn xé nát da thịt cô, cuốn cô dập dềnh, ngay lúc ấy Tô Thanh Anh đã tưởng mình lần nữa rời khỏi thế giới này, lòng cô như rơi xuống vực sâu không đáy.
Thật may cô còn sống để làm những việc muốn thực hiện.
Một giọt nước mắt lăn dài xuống má, cô uất nghẹn cụp mi.
Trân Nhi lau nước mắt cho cô, an ủi:
"Tiểu thư đừng khóc, chẳng phải hiện tại cô đã trở về rồi sao?"
"Cô biết không, nếu không có hai vợ chồng đánh cá trên biển kia, tôi lúc này là đang phân hủy dưới nước rồi, vậy mà… vậy mà Tô Cảnh Thần, anh ấy không hề quan tâm tôi, anh ấy tin lời của Lưu Tuyết Nhiên…"
"Tiểu thư, thật ra…"
Trân Nhi muốn giải thích cho Tô Thanh Anh rằng cô đã hiểu lầm Tô Cảnh Thần, nhưng chưa kịp nói hết đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang, không ai khác ngoài hắn.
"Trân Nhi, cô ra ngoài đi!"
Trân Nhi cắn môi nhìn đến Tô Thanh Anh rồi đứng dậy rời đi, nào ngờ bị cô kéo lại xuống giường.
"Tôi có cho cô đi chưa?"
Tô Thanh Anh lườm Trân Nhi, ý bảo cô ấy ở lại.
Trân Nhi khó xử với hai anh em này, sau cùng vẫn là ánh mắt của Tô Cảnh Thần đáng sợ nhất, cô ấy gạt tay Tô Thanh Anh ra, hơi bối rối ra khỏi phòng.
Cô bực dọc ngã người xuống trùm chăn kín lại, không thèm ngó ngàng đến Tô Cảnh Thần đang đứng chần ngần trước mặt, hắn thở dài ngồi xuống bên giường nhìn cô đang phủ kín chăn trốn mình.
Hắn ngồi đấy rất lâu, không hề phát ra tiếng nào.
Trong phòng yên lặng vô cùng, làm Tô Thanh Anh nhầm tưởng Tô Cảnh Thần đã đi mất, lật chăn ra xem thử, ai ngờ chưa kịp thấy mặt hắn thì bàn tay đã bị chụp lấy.
Tô Cảnh Thần với nét mặt nghiêm túc, bảo:
"Ngồi dậy nói chuyện với anh."
"Không!"
Cô vùng vẫy gỡ tay hắn ra, kết quả tay hắn vẫn giữ chặt hai bả vai cô kéo lên, không bị cô làm hề hấn gì.
"Giờ anh mới quan tâm sao? Em tưởng anh không hề để ý đến sự an toàn của em gái anh chứ?"
"Đừng chấp nhất anh về lời nói lúc nãy, là anh không đúng."
Ai trong Tô gia cũng biết hắn trong suốt đêm qua thấp thỏm thế nào.
Cả biệt thự Tô gia đều không ai ngủ, khẩn trương vì sự mất tích của cô.
Vốn dĩ Tô Cảnh Thần tối qua từ buổi tiệc trở về tâm trạng rất xấu, ở trong phòng uống rất nhiều rượu, nhiều đến nổi đầu óc hắn choáng váng, không ngờ tin tức không tìm thấy cô trong buổi tiệc làm hắn lập tức bừng tĩnh, cho người tìm kiếm khắp nơi.
Cả đêm hắn như người điên, la mắng đến đập vỡ đồ trong phòng.
Buổi sáng Tô Cảnh Thần thấy cô trở về, có trời mới biết hắn vui mừng cỡ nào, hắn muốn ôm cô một cái ôm thật chặt, nhưng câu nói của Lưu Tuyết Nhiên làm đả kích lòng ghen tuông trong hắn.
Hắn bị cơn ghen làm cho mù quáng, không để ý cô đã gặp những gì.
Đến lúc Lục Hách báo tin, hắn mới bừng tỉnh liền đi lên phòng cô muốn hỏi rõ sự tình, kết quả hắn nghe cô nức nở kể về buổi tối sóng gió hôm qua, tay cầm cửa của hắn siết chặt, tự trách bản thân mình thật ngu xuẩn.
Tô Thanh anh suýt bị một lão già làm nhục, bị truy bắt, bị sóng biển cuốn đi, vậy mà cô vất vả được về nhà, câu đầu tiên là hắn nạt nộ cô.
Một lời nói làm sao để Tô Thanh Anh có thể nguôi giận, cô phụng phịu ngoảnh đi hướng khác, tuy là trong lòng đã động tâm nhưng cố ra vẻ không hề để ý.
"Em ghét anh, anh ra ngoài đi!"
Bỗng tấm lưng cô bị cánh tay người đàn ông ôm lấy, Tô Thanh Anh chưa kịp phản ứng đã nằm trọn trong ngực Tô Cảnh Thần.
Hắn ôm lấy người cô thật chặt, mắt hắn nhắm lại, xem chừng bình thản nhưng không phải.
Cô nghe rõ trái tim hắn đập rất nhanh, hơi thở hắn pha chút căng thẳng và mệt mỏi.
Tô Thanh Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, cô thấy lờ mờ quầng thâm trên mắt Tô Cảnh Thần, trái tim bỗng chốc lở nhịp.
Đêm qua chắc hắn cũng không hề ngủ, hắn lo cho cô sao?
"Thanh Anh!"
Bỗng hắn gọi tên cô, âm giọng chứa theo sự ấm áp mà nặng nề, như rằng hắn rất trân quý cái tên này.
Cô trong lòng hắn khẩn trương, lắp bắp:
"Em… em nghe."
Trong đầu Tô Cảnh Thần nghĩ ra rất nhiều lời giải thích, muốn nói cô nghe, thật ra hắn rất lo cho sự an toàn của cô, không biết vì sao cuối cùng hóa thành hai từ:
"Xin lỗi!"
Lời xin lỗi nhẹ tênh phát ra từ miệng hắn, cô không tin được, lần nữa ngước mắt lên nhìn.
Lần này chạm đến ánh mắt ôn hòa của Tô Cảnh Thần, cô bị ánh mắt đó làm tim đập loạn, liền lắc đầu.
"Em không giận anh."
Hắn vuốt nhẹ vào gò má cô, sau đó đẩy bả vai cô ra để cô nằm xuống giường.
Cả đêm cô chịu cực khổ như thế, hắn nghĩ cô đã đói nên sai Trân Nhi mang thức ăn lên cho cô.
Tô Thanh Anh không ngờ lần này lại thành công lấy được sự quan tâm của hắn, cô rất vui mừng.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Anh cả, có việc này em muốn nhờ anh.
Lần này em được bảo toàn tính mạng là nhờ vào một gia đình ngư dân cứu giúp, bọn họ rất tốt.
Anh giúp em báo đáp cho họ được không?"
Hắn gật đầu đồng ý.
Họ đã cứu mạng cô đương nhiên nửa phần đời sau này của họ hắn sẽ báo đáp thật tốt.
Cô vui vẻ nắm lấy tay hắn nói tiếng cảm ơn.
"Em nói bị sóng biển cuốn trôi? Lúc ấy… sợ không?"
Lời nói ban nãy của cô, hắn còn ghi nhớ không sót một chữ.
Cô gái hắn luôn bảo vệ vậy mà có lúc rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Tô Thanh Anh có cơ hội làm nũng, ỉu xìu nói:
"Đương nhiên là sợ rồi.
Em còn tưởng không thể nào gặp lại anh nữa."
Mắt cô lại được đà đỏ hoe, làm cho Tô Cảnh Thần rối ren, ôm lấy cô dỗ dành.
"Lần này là anh sơ suất, sau này không có chuyện đó đâu.".