Tô Thanh Anh giận đến nằm lăn lộn trên giường đến tối, không thèm thay đồ tắm rửa gì bản thân.
Đó cũng là lúc cô bình tâm lại suy nghĩ.
Hành động lúc trưa của cô quá nóng nảy, xét theo cái nhìn của Tô Cảnh Thần đúng là dễ nghĩ xấu cho cô.
Nhưng cô không thể nào thấy Lưu Tuyết Nhiên mà không nghĩ đến chuyện kiếp trước cô ta tàn nhẫn giết mình và hắn thế nào.
Tạm bỏ qua, Tô Thanh Anh vào phòng tắm một lát, nửa tiếng sau đi ra với chiếc váy ngủ nhẹ nhàng, đang dùng khăn lau mái tóc vừa được gội ướt.
Nước ấm làm cho làn da mặt và cổ cô ửng hồng uyển mị.
Sấy tóc cho khô một chút, cô khát nước nên rời khỏi phòng xuống bếp lấy nước.
Oan gia ngõ hẹp gặp phải Lưu Tuyết Nhiên cũng ở đây, thoạt thấy cô, cô ta mỉm cười chào hỏi:
"Cô cũng đến đây lấy nước à? Trùng hợp thật! Để tôi rót cho cô một ly trước nhá!"
Lưu Tuyết Nhiên rót nước nóng từ bình điện vào đầy ly, ly nước bốc khói nóng bỏng, cô ta mỉm cười đưa cho cô.1
"Nước của cô đây!"
Tô Thanh Anh không còn lạ gì cái tính cách hồ ly giảo hoạt kia, cười khinh.
"Bây giờ đã lòi bộ mặt thật rồi?"
Cô ta cong môi nguy hiểm, sau đó cầm ly nước ra giữa không trung đổ một ít lên tay mình.
Choảng!
Tiếng rơi thanh thúy vang lên, mảnh thủy tinh văng tứ tung, đồng thời là tiếng Lưu Tuyết Nhiên hét lên đau đớn.
"Thanh Anh, tôi biết là cô ghét tôi nhưng sao cô có thể làm…"
Tiếng bước chân gấp gáp ngày một gần, Tô Thanh Anh quá quen với hoàn cảnh này vì cô đã từng nếm trải.
Nhanh chân đạp lên mảnh thủy tinh bị rơi bể.
"Aaa!"
"Thanh Anh!"
Tô Cảnh Thần chạy đến đỡ lấy cô, thấy bàn chân cô toàn máu, hắn cau mày quát:
"Sao thế này?"
Cô cắn răng chịu đựng cơn rát buốt dưới lòng bàn chân, mắt đỏ hoe chỉ về phía Lưu Tuyết Nhiên.
"Em đã nói trong bình nước siêu tốc kia là nước nóng rồi mà cô ta còn rót ra kết quả tự làm bỏng bản thân, hại em vô ý đạp trúng mảnh vỡ nữa, hức… đau quá đi!"
"Cô…"
Lưu Tuyết Nhiên không ngờ Tô Thanh Anh lại phản ứng nhanh đến vậy, cô ta cố nén bực tức, mắt ngân ngấn lệ đáng thương nhìn Tô Cảnh Thần khóc nấc.
"Anh Thần, em bị bỏng rồi, đau lắm!"
Hắn lên giọng gọi người làm đến sơ cứu cho Lưu Tuyết Nhiên rồi bế bổng Tô Thanh Anh lên mang cô về phòng.1
Tuy lòng bàn chân cô rất đau nhưng so với sự hành hạ đêm hôm đó của Lưu Tuyết Nhiên không đáng so chút nào.
Nhớ đến kiếp trước cô và cô ta cũng diễn ra tình huống y như vậy, Lưu Tuyết Nhiên lúc đó đã thành công quẳng cho cô cái danh tiểu thư thích ăn hiếp người yếu thế khiến Tô Cảnh Thần càng căm ghét cô, bảo vệ cô ta.
Hiện tại vẫn thích diễn kịch như vậy.
Được, cô sẽ diễn với cô ta đến cùng xem ai diễn đạt hơn!
Tô Cảnh Thần đặt cô tựa lên thành giường, mở ngăn kéo lấy ra hộp cứu thương.
Nhìn lòng bàn chân thon rách một đường tuy không dài và sâu lắm nhưng máu chảy ra rất nhiều, khi hắn bế cô lên máu suốt dọc đường luôn rơi, màu máu đỏ chói khiến lòng hắn bức bối vô cùng, dùng bông gòn lau đi.
"Sao lại không mang dép? Lần sau lại thấy em đi chân trần tôi sẽ chặt chân em!"1
Hắn hù doạ xong liền thấy chân cô giật thót một cái, Tô Thanh Anh tỏ ra bất bình.
"Anh cả, anh nỡ chặt đôi bàn chân xinh đẹp này của em à?"
Hắn nhìn rõ đôi bàn chân nhỏ của cô, đúng là rất xinh đẹp, trắng trẻo, mịn màng không tì vết.
Tô Cảnh Thần mở hộp thuốc khử trùng ra, trả lời:
"Chẳng có gì mà tôi không nỡ, nếu không tin thì em thử xem."
"Em tin là được chứ gì!"
Cô phụng phịu, thầm mắng người đàn ông này quá là cọc cằn và hung dữ, chẳng trách kiếp trước cô lại ghét anh đến như vậy.
Hắn bắt đầu thoa thuốc cho cô, cả quá trình Tô Thanh Anh cắn răng chịu đựng.
Thấy hắn chăm chú cần mẫn như vậy, cô chạnh lòng.
Người ta nói nếu ở một mình chịu bao nhiêu đau khổ uất ức bản thân cũng cố gắng kiên cường vượt qua, nhưng thấy một người mà chúng ta tin tưởng xuất hiện thì thành trì mạnh mẽ đó liền sụp đổ, cộng với những gì kiếp trước xảy ra, Tô Thanh Anh nghẹn ngào.
"Anh cả, em đau!"1
Tay hắn chợt dừng lại, ngẩng mặt nhìn cô thấy mi mắt của người con gái run run, rồi một giọt lệ tuôn rơi, nhỏ xuống gương mặt xinh đẹp như nhỏ xuống trái tim hắn.
Tô Cảnh Thần vô thức vươn tay lau nó đi, hắn không để ý rằng mình đã kích động đến bàn tay run rẩy.
"Tôi làm đau em sao? Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ lại, đừng khóc!"
Hắn càng nói Tô Thanh Anh càng khóc to.
Ai có thể ngờ một người cao ngạo như hắn lại dễ dàng thốt ra lời xin lỗi với cô như vậy.
Ánh mắt xót thương đó cô không nhằm đi đâu được, lúc hắn ôm cô đỡ nhát dao chí mạng đó, cô đã thấy.
Cô khóc rất thảm thương, Tô Cảnh Thần rối rắm đặt hộp cứu thương xuống đất đứng dậy ôm cô.
Đầu người con gái tựa vào bụng anh, nghẹn ngào khóc nấc ướt cả mảnh áo.
Trong ấn tượng của hắn cô chưa từng khóc đến thương tâm như vậy ngoài lần trước xém chút bị làm hại ra.
Tô Cảnh Thần xoa đầu cô dỗ dành, cô vẫn khóc, hắn bất lực nhìn vết thương của cô còn đang băng bó dở dang, khuyên nhủ:
"Được rồi, nín nào, còn một chút nữa thôi sẽ xong ngay!"
Hắn lại ngồi xuống không dám nhìn cô vì sợ không đành lòng, tiếp tục băng bó.
Tô Thanh Anh dần tỉnh táo trở lại, nhận ra từ khi sống lại một kiếp người dễ xúc động trước mặt Tô Cảnh Thần thật.
Băng bó xong, hắn thấy cô không còn khóc nữa nhưng vẫn nghe tiếng nấc nhẹ, dặn dò:
"Khoảng thời gian này không được đặt chân đi lung tung, nhớ chưa? Em có thể nhờ người làm giúp hoặc nhờ tôi."
"Nếu không anh lại chặt chân em à?"
Cô đùa cợt, không ngờ hắn lại gật đầu, bảo:
"Đúng vậy! Cho nên phải ngoan ngoãn trong phòng.
Sáng sớm Trân Nhi sẽ đến giúp em vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi học."
Tô Cảnh Thần làm như cô bị gãy chân không bằng.
Tô Thanh Anh đành bất lực nghe theo hắn, níu lấy tay hắn lắc lắc làm nũng.
"Anh cả, em đói!"1
Trưa giờ cô không ăn gì thật rất đói.
Tô Cảnh Thần đã dặn cô không được đặt chân xuống đất vậy cô sẽ bắt hắn làm đôi chân của cô, trả thù hắn việc hung dữ với cô.
Trái với tưởng tượng của Tô Thanh Anh, Tô Cảnh Thần không chút khó chịu bảo cô nằm nghỉ ngơi, hắn sẽ xuống bếp lấy đồ ăn lên cho cô.
Vừa xuống nhà, Tô Cảnh Thần thấy Lưu Tuyết Nhiên đang ngồi trên sô pha được người hầu băng bó cả một bàn tay, trong cô ấy vật vã đến trán túa đầy mồ hôi, hàng mi xinh đẹp cau lại đau đớn.
Tô Cảnh Thần đi đến, hỏi han:
"Em sao rồi?".