“Anh Minh, đó là Doanh Doanh?”
Mục Khả Hân biết rõ còn hỏi kéo tay Cảnh Minh dán vào một cách thân thiết.
Ánh mắt nơi hắn ta không thấy cất giấu oán hận và ác ý, ngoài miệng lại mềm mại khơi mào bất mãn của Cảnh Minh đối với Lương Doanh: “Cậu ấy đang ngồi với một người đàn ông? Chẳng lẽ thật sự qua lại với người khác đến mang thai ư?”
Cô ta làm bộ như không biết là ai chuốc thuốc Lương Doanh mà nói như không liên quan tới mình vậy.
Hoặc có lẽ bản thân cô ta còn đang lắm hoài nghi không biết liệu Lương Doanh mang thai là do hiệu quả của thuốc vào đêm đó hay chỉ là do cô nói vậy để lừa gạt hai nhà Lương Cảnh.
Cô ta lại có phần không tin vào biểu hiện của Lương Doanh, bởi vì điều này không giống cô chút nào.
Nhưng ánh mắt Cảnh Minh đang ngờ vực nhìn Mục Thanh đã thật sự trở lại trên người Lương Doanh, nhíu mày không vui thấy rõ.
Lại nói, Cảnh Minh là vào buổi trưa lúc hắn ta từ công ty trở về thì nghe cha hắn ta nói việc này, lúc đó hắn còn không chịu tin.
Nhưng có thể nói là hắn vô cùng khó chịu, đến mức muốn đi tìm Lương Doanh hỏi cho rõ.
Không nghĩ tới lại gặp cô ở đây khi đang cùng Mục Khả Hân hẹn gặp mặt.
Chuyện Mục Khả Hân muốn nói hắn còn chưa nghe, nhưng bây giờ nhìn thấy Lương Doanh, bảo hắn xem như không thấy mà cho qua hắn lại không làm được.
Không hiểu tại sao hắn cứ luôn có một suy nghĩ rất khó tả, rằng cho dù cả thế giới đều từ chối hắn thì Lương Doanh lại không thể.
Cô vốn nên là của hắn, phục tùng hắn.
Bên trong quán ăn, Lương Doanh hoàn toàn không biết gì.
Rõ ràng cô chỉ cần quay đầu nhìn ra đường thì có thể thấy hai người Cảnh Minh, nhưng không.
“Những cái này...”
Lương Doanh nghiêm túc chọn hai món điểm tâm mặn nhưng là món nhẹ, là món hấp, không dầu mỡ.
Bỗng nhiên món thứ ba cô lại chọn một món chiên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hình ảnh của món đó trên menu, cho thấy cô rất muốn ăn.
“Nó có dầu?”
Mục Thanh vừa thấy đã nhíu mày.
Anh không hề có ý thức bản thân mình lẫn lộn rất nhiều tri thức thai sản, chỉ nhớ rằng phụ nữ có thai không nên ăn dầu mỡ mà không biết vì sao, chỉ biết không tán thành lắm cô gọi món đó dù biểu cảm của người con gái rất đáng yêu.
Anh đưa cô vào đây là bởi vì nó có nhiều món hấp, lại nóng, lại tươi mới còn ngon.
Bình thường không sao, tự nhiên bây giờ Lương Doanh lại có chút chột dạ khó hiểu, tựa như cô quả thật không nên ăn món này nhưng cứ vẫn muốn ăn mà e dè lấp liếm giải thích: “Món này là món chay, thật ra không ngấy tí nào.
Bên trong lớp vỏ mỏng giòn xốp bên ngoài là khoai môn nghiền, ăn ngon lắm.”
“...”
Sao anh lại không biết chứ.
Mục Thanh nghẹn cười run run môi, nhìn cô gái vừa ra sức miêu tả cho anh biết món kia ngon cỡ nào, hiện tại tràn ngập khát vọng nhìn anh mà chính cô có lẽ cũng không phát giác ra, một đỗi mới như thỏa hiệp nói: “Gọi nó cũng được, nhưng em chỉ được ăn một nửa.”
Một lồng có ba viên.
Lương Doanh cứ sợ anh đổi ý, lập tức gật đầu thật mạnh.
Không phải cô không biết ăn dầu mỡ lúc này không tốt, nhưng mà cô thật sự thèm lắm, chắc sẽ không khiến cô buồn nôn đi.
Mục Thanh nhịn cười, lại gọi thêm vài món hấp cho mình nữa rồi mới giao menu cho nhân viên.
Mà trong lúc họ đang anh anh em em ngọt ngào chọn món, hai kẻ phá đám kia đã vào đến nơi.
“Lương Doanh.”
“Doanh Doanh! Hai tháng nay cậu đã đi đâu thế!?”
So với Cảnh Minh ra chiều lãnh đạm, Mục Khả Hân vừa đến liền nhào tới bên người Lương Doanh cầm tay cô thân mật hỏi han.
Trên người cô ta sứt nước hoa rất đậm, bình thường Lương Doanh không cảm thấy gì, cảm xúc cũng khá lạnh nhạt không thèm để ý, nhưng bây giờ không được, cô đang mang thai.
Bình thường những thứ như mĩ phẩm cô còn hạn chế dùng, ra ngoài không sứt nước hoa nữa, làm sao chịu được mùi vị đó.
Cho nên cô liền ôm miệng mũi của mình nghiêng đầu né tránh.
Hành động đó dù nhỏ nhưng sao lọt khỏi mắt ba người còn lại được.
Người phản ứng đầu tiên là Mục Thanh.
Anh lập tức đứng dậy, không nói lời nào kéo Mục Khả Hân ném ra, bản thân anh ngồi hẳn lên chỗ đó, ánh mắt lợi hại lạnh trừng nhìn hai kẻ không mời mà tới.
Vốn không nghĩ anh phản ứng như vậy, Lương Doanh chỉ là hơi khó chịu không khỏi giật mình bất ngờ nhìn anh.
Nhưng khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, mùi hương trên người thoang thoảng dễ ngửi khó ngờ, như mùi vị cô từng nghe thấy trên giường chăn của anh, lồng ngực đang lên án liền trở nên thoải mái.
Cảm giác này khiến cho cô thích thú, một chút cử chỉ rất nhỏ vô thức để lộ sự ỷ lại.
Mục Thanh không nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng anh tự giác lãnh trách nhiệm đuổi người, nếu không bữa ăn hôm nay sẽ không ngon nữa.
“Phép lịch sự, không biết?”
Đây mới là Mục tổng của chúng ta, nếu trợ lý Giang có ở đây thì hắn nhất định sẽ mừng suýt khóc cho xem.
Mục tổng không có ý thức, lập tức lấy ra biểu tình lạnh lùng khó gần, tích trữ như vàng của mình..