Trọng Sinh Tình Nơi Biển Thệ

“Trương thiếu kia là Trương Hàng, phá gia chi tử nổi danh ở H thành của Trương gia, thế gia cũng xem như ngang ngửa Cảnh gia. Đời này Trương gia dòng chính chỉ có mình hắn, cho nên Trương gia vô cùng bảo hộ hắn. Hai tháng trước hắn đã bị đưa ra nước ngoài, mang tiếng là đào tạo, thật ra là chạy trốn một án kiện làm nhục con gái nhà lành. Trương gia đưa hắn đi tránh đầu sóng ngọn gió.”

Mục Thanh ngắn gọn nói, so với cảm xúc bạo ngược hôm trước thì hôm nay đã là vô cùng bình tĩnh, như đang bàn chuyện làm ăn.

Lương Doanh cũng nghiêm túc nghe.

“Theo tôi biết thì tính tình Trương Hàng này không hề hiền lành chút nào. Gã ăn chơi thành tính, ai cũng dám ăn, bất kể xuất thân. Trương gia không thiếu lần thay gã giải quyết rắc rối, nhưng gã có Trương gia hậu thuẫn, vẫn chứng nào tật nấy. Với tính tình đó, nếu hắn ta phát hiện mình bị lừa thì liệu có tha cho Mục Khả Hân không?”

Không tha cho Mục Khả Hân thì làm gì?

Lương Doanh vừa nghĩ tới đây liền khẽ trợn to đôi mắt lên, giật mình nhìn Mục Thanh.

“Em nghĩ đúng rồi đó.”

Anh khẽ cười.

“Có chắc không?”

Cô rón rén hỏi.


“Cũng không cần biết có thật hay không làm gì.”

Trừ khi có chỗ để lợi dụng, còn cho dù Trương Hằng có ngủ với Mục Khả Hân thì đã sao, không liên quan tới họ. Anh nói vui vui chút xem như giải hận cho Lương Doanh mà thôi.

Ấy vậy mà Lương Doanh lại lắc đầu: “Trương Hằng kia thì có thể không quan trọng.”

“Nói thế nào?”

Anh ham học hỏi lĩnh giáo.

Nhưng lĩnh thì lĩnh đi, còn chạy tới ngồi bên cạnh cô làm gì…

“Em nói đi.”

Thấy cô bỗng nhiên không nói, còn có hơi ngẩn ra nhìn mình, Mục Thanh xem như không thấy, thúc giục, còn dựa thế ngồi sát vào, còn cầm tay.

Lương Doanh theo phản xạ muốn rút ra.

Nhưng sức cô làm sao bằng người đàn ông kia, rút là rút không ra rồi.

Ngơ ngác nhìn bàn tay đang bị nắm của mình một đỗi, cuối cùng Lương cô nương cũng thơ ơ mặc kệ.

Nói ra thì từ hôm cô thổ lộ bí mật trọng sinh cho người đàn ông này, hôm sau giữa họ liền rất hay có động tác nhỏ không đáng kể… Ừ thì chỉ là hôn hôn trán nhỏ chúc ngủ ngon, cầm tay chút chút, ôm ôm cái vai… Những hành động nhỏ đó vừa đủ, không quá đột ngột cũng không khiến cô giật mình phản cảm. Dần dần sự phản kháng với không có bao nhiêu của Lương Doanh ngày một yếu, mắt thấy có một ngày sẽ vô thức tiếp nhận. Mục tổng tỏ vẻ vô cùng hài lòng vì kế hoạch nước ấm nấu ếch của mình với vợ nhỏ, tiếp tục cầm tay vợ nghe vợ nói chuyện.

Mà anh cũng phát hiện không phải Lương Doanh ít nói, miễn là đúng vấn đề, có ý nghĩa thì cô sẽ nói, mặc dù trên mặt vẫn rất ít biểu tình. Nói chỉ là đánh giá vấn đề chứ chưa từng bộc lộ cảm xúc của mình.

Lương Doanh im lặng cảm nhận lòng bàn tay ấm rực của người đàn ông, một bên rũ mắt nói: “Mục Khả Hân mặc dù trước nay vô cùng tự ti về gia cảnh của mình nhưng cậu ta cũng tự ái, tự kiêu, mắt cao hơn đầu. Kiểu người như Trương Hàng cậu ta khinh thường nhất, lại ảo tưởng leo được lên người những kẻ như Cảnh Minh, có vẻ ngoài phong độ, thích làm ra vẻ thân sĩ.”

“Cậu ta muốn leo lên người Cảnh Minh, nhưng Cảnh Minh lại là loại đàn ông sĩ diện, thích sạch sẽ. Cho nên nếu cậu ta bị Trương Hàng làm nhục, cậu ta sẽ tức chết. Cậu ta muốn để lần đầu tiên cho Cảnh Minh, dùng nó làm cầu nối, cột hắn bên cạnh, để hắn không thể bỏ cậu ta.”

“Ai bảo cô ta gieo gió gặt bão.”


Mục Thanh chẳng chút nào đồng tình, ngược lại còn hận Mục Khả Hân sao không tức chết. Tốt nhất là đâm đầu xuống biển tự vẫn. Giống như vợ của anh, nhưng chẳng có ai vớt xác.

Mối thù này Mục Thanh nhất định sẽ tính rõ với cô ta.

Cho dù Lương Doanh không muốn trả thù thì sao? Cho dù kiếp này cái gì cũng chưa xảy ra, nhưng còn không phải do Lương Doanh đem nó thay đổi ư? Nếu không phải vì cô, Cảnh Minh mặc dù không biết gì nhưng vẫn cố chấp, giống như trong vô tình đã có vận mệnh lôi kéo, Lương Doanh có khả năng vẫn bị buộc đi con đường cũ.

Còn anh lại không có khả năng đảm bảo có thể khiến cho Lương Doanh đồng ý đối đầu với Lương gia.

Hết thảy nhân quả đã định sẵn, cho nên vì tương lai tốt đẹp của họ, những kẻ kia vẫn phải trả giá vì tất cả.



Buổi chiều, lúc Lương Doanh ngủ trưa tỉnh lại phát hiện mẹ Mục đang ngồi trong văn phòng.

Cô giật mình nhưng vẫn đúng mực chào hỏi bà: “Dì.”

“Ngủ dậy rồi à. Lại đây ngồi đi.”

Đặng Lệ Nguyệt gật đầu, gọi cô lại. Bà còn không quên vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Nhất thời Lương Doanh không thể chạy qua đối diện được, chỉ dành ngồi xuống.


Để Đặng Lệ Nguyệt nói, bà cũng thấy cô ngoan ngoãn như vậy, đặc biệt là càng tiếp xúc lại càng hiểu rõ.

Hai người bắt đầu hình thức một hỏi một đáp.

“Dạo này ăn uống thế nào? Có buồn nôn không?”

“Dạ đều tốt thưa dì. Không buồn nôn.”

Từ ngày mẹ Mục phát hiện vấn đề đồ ăn kia bữa cơm của cô trở nên đa dạng phong phú mà còn đánh rất chuẩn vào vấn đề thai nghén. Cô ăn đặc biệt ngon miệng. Dạo này cô còn cảm thấy mình tăng cân.



Tiểu kịch trường:

Mục tổng: Báo thù cho vợ!

Mục phu nhân: “”~""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận