Mục Khả Hân âm thầm nắm chặt tay, biểu lộ sự không cam lòng của mình, ngoài mặt lại tỏ vẻ bạn bè tốt mà nói đỡ cho Lương Doanh.
Thực chất sao không phải khích bác bôi xấu.
Nhưng nếu không làm gì cô ta lại không chịu được.
Rõ ràng cô mới là người gặp Cảnh Minh trước! Tuy rằng chưa thể khiến anh chấp nhận mình nhưng đó cũng không tới phiên Lương Doanh!
Lương Doanh nếu không phải vì Lương Cảnh hai nhà muốn liên hôn thì làm gì có cửa gặp được Cảnh Minh cơ chứ!
Chỉ vì Lương gia ở H thành có quyền thế, còn cô chỉ là một sinh viên ngoại tỉnh không chỗ chống lưng? Xì! Còn không phải là do Lương gia đang gặp khó khăn, muốn bám lên Cảnh gia qua cơn nguy nan hay sao? Có cái gì hơn người.
Để cho Lương Doanh nói, quả thật chẳng có cái gì hơn người.
Cô vốn chả hề muốn kết hôn với Cảnh Minh.
Kiếp trước nếu không phải cô thấy mình phát sinh quan hệ với Cảnh Minh, còn có thai thì cô sẽ thèm lấy anh ta.
Kết quả còn không phải là bắt đầu của tất cả bi kịch cô phải nhận? Cảnh Minh người đàn ông này bề ngoài phong độ như vậy, còn không phải ở sau lưng gia đình vợ con thông đồng với người đàn bà khác sao?
Gã đàn ông giả tạo kia lúc này nghe Mục Khả Hân nói trong lòng quả thật hơi khó chịu.
Hắn ta vì cái gì muốn kết hôn với một cô gái nhàm chán như Lương Doanh chỉ có hắn biết, nhưng cô thờ ơ với mình như vậy hắn đương nhiên không dễ chịu rồi.
Thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra phong độ: “Chắc cô ấy có việc gấp thôi, Lương Doanh không phải người sẽ đi mà không nói.”
Này thì quả thật, nhưng đó không phải Lương Doanh bây giờ.
Càng không phải đối với Cảnh Minh, gã đàn ông cô bây giờ không muốn thấy nhất.
Chỉ có mỗi Mục Khả Hân bởi vì những lời bênh vực của Cảnh Minh mà ghen ghét không thể tả.
Ngoài mặt lại không nhịn được biểu lộ một tia tư thái tiểu tâm oan ức liếc mắt nhìn Cảnh Minh, như người yêu nhỏ tủi thân vì bạn trai nói đỡ cho người khác.
Gã đàn ông kia ngoài mặt cười bất đắc dĩ vì không thể đáp lại mà quay đi không nhìn cô ta, trong lòng lại đắc ý vì được yêu thích.
Mà đối tượng lại là bạn thân của vợ sắp cưới.
Thật ra Cảnh Minh cũng không phải yêu thích thì Lương Doanh, hắn cũng chỉ nhắm đến lợi thế mà Lương gia mang đến cho hắn nên mới chấp nhận xúc tiến hôn sự này với cô thôi.
Trong lòng hắn sao không phải cảm thấy khó chịu vì Lương Doanh quá thanh cao.
Nghĩ đến những lời khinh miệt của hai người anh trai cùng cha khác mẹ đối với mình, trong lòng hắn âm trầm bất định.
Những chuyện này Lương Doanh trước sau đều không biết.
Sau khi tỉnh lại cô liền vội vàng xuống thuyền luôn.
Từ đầu chí cuối đều không kinh động ai.
Chớp mắt đã là hai tháng sau.
Lúc này tại nhà chính Lương gia, bên trong phòng khách có thể xem là khang trang, cho dù cốt lõi đã muốn đứng trước nguy cơ mục nát đang ngồi vài người, sắc mặt chẳng vui vẻ gì.
“Rốt cuộc Doanh Doanh đã chạy đi đâu rồi!? Vẫn còn chưa tìm được??”
Lương Chính mặt già khó coi bực bội quát giận.
Âm thanh ầm ầm kia bất thình lình dọa cho ba người, hai nữ một nam còn lại trong phòng giật cả mình.
“Ba à, người đừng tốn sức nữa.
Con đã nói chị ta chẳng được tích sự gì đâu mà.”
Lương Thục bị giật mình cũng cáu kỉnh, nói xong còn không quên lầm bầm: “Giống y như bà mẹ điên khùng đã chết của chị ta...”
“Lương Thục! Con nói bậy cái gì vậy!?”
Hứa Duệ Hà, vợ kế của Lương Chính, mẹ ruột của Lương Thục lập tức nạt nộ cô ta.
Làm vợ kế, lại không phải dùng thủ đoạn tốt đẹp gì để thượng vị, tâm tư của Hứa Duệ Hà thâm sâu hơn con gái bà ta rất nhiều mới có thể ngồi vững ở cái vị trí này.
Cho dù thế nào cũng phải nhìn bộ mặt Lương gia trước đã là tôn chỉ của bà ta, Lương Chính trước nay vô cùng vừa lòng cũng không phải tự nhiên.
Quả nhiên sau khi bà ta lên tiếng, biểu tình vừa biến đổi của Lương Chính do câu nói kia của Lương Thục liền tốt hơn.
Lương Thục bị quát, dù không muốn cũng phải ngậm miệng, nhưng thật ra trong lòng vẫn chứng nào tật náy.
Lại thêm em trai cô ta Lương Du còn chọc vô: “Sao chị có thể nói như vậy, chị Doanh Doanh rất tốt...”
“Tao là chị ruột mày hay chị ta hả!?”
Lương Thục lập tức bùng nổ.
Lương Du bị rống đến hoảng sợ co rúm lại, cho dù rất muốn phản bác nhưng bản tính nhút nhát nên không dám mở miệng nữa.
“Con nói năng kiểu gì vậy hả Lương Thục!?”
Nhưng không có cậu thì còn có người khác.
Lương Chính vốn đang bực bội trong người, câu kia của Lương Thục lại quá mức khó coi khiến ông hung hăng đứng dậy quát vào mặt cô mắng: “Muốn tạo phản rồi phải không!? Ba cô còn chưa có chết mà cô đã phân chia rạch ròi ruột với thịt, ai dậy cô vậy hả!??”
Hứa Duệ Hà vốn không kịp nói đỡ đều bị tiếng tống này của ông làm thót tim, hung hăng trừng Lương Thục một cái cháy mắt, bảo cô ta im miệng rồi quay qua dỗ dành Lương Chính: “Ông đừng nóng, nó còn nhỏ, lời nói vô tâm thôi.
Nhất định là người bên ngoài ác ý chia rẻ, em sẽ dạy lại con nó.”.