Kí túc xá sinh viên đại học Hữu Hậu, sau khi từ trung tâm thành phố về, Lâm Huyền Du một mạch đi thẳng về phòng kí túc xá.
Lâm Huyền Du vừa dựa vào cánh cửa phòng vừa thở hồng hộc.
Lúc nãy trên đường về cô chạy như ma đuổi, giờ nghĩ lại thấy hơi buồn cười, cô chẳng làm gì sai sao phải sợ chứ?
Còn có… câu nói kia của cô nữa…
Còn nghĩ Lâm Huyền Du cảm thấy đầu óc cô có vấn đề nặng rồi.
Sao cô lại nói như vậy chứ?
Dù cho không quên không biết thì cũng giữ chút mặt mũi chứ.
Liêm sỉ của cô cũng rớt hết theo câu nói kia rồi, chắc chắn người kia sẽ cảm thấy cô kỳ hoặc, có thể bị thần kinh luôn.
Lâm Huyền Du thần hồn điên đảo, suy nghĩ lại những gì đã làm, đã nói.
Cần nghĩ càng thấy bản thân chơi hơi quá trướng, lại cảm thấy mất mặt, xấu hổ.
Bây giờ, cô đi độn thổ còn kịp không?
Hàn Khuyết Băng mở cửa phòng tắm đi ra, cô ấy mặc một cái áo phông trắng và quần đùi để lộ đôi chân dài thẳng tắm, trắng nõn nà.
Mái tóc đen mượt ẩm ướt, mang mùi hương hoa nhài thoang thoảng.
Hàn Khuyết Băng cầm khăn trắng lau mái tóc ướt nhẹp.
Vừa hay ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Huyền Du đứng ở cửa, mặt mày có chút khó coi.
Hàn Khuyết Băng đi đến giường mình ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền Du hỏi chuyện: “Sao vậy? Lúc này điện thoại bảo mình là trúng tuyển rồi.
Bây giờ mặt mày thế này, không lẽ là người ta nhìn nhầm người, bảo cậu rớt rồi à?”
Lâm Huyền Du nhíu mày, ngồi đối diện Hàn Khuyết Băng: “Chuyện tới gặp còn kinh khủng hơn việc không trúng tuyển.”
Hàn Khuyết Băng vẫn bộ dạng lười biếng kia, vứt khăn lau tóc qua một bên rồi cầm điện thoại lên lướt lướt gì đó: “Ba mẹ cậu mất à?”
Lâm Huyền Du rầu rĩ, mặt mày buồn rười rượi: “Đừng đùa nữa.”
Hàn Khuyết Băng nhìn cô buồn thế kia thì biết chắc chắn Lâm Huyền Du gặp chuyện gì rồi.
Cô ngồi đàng hoàng lại, bỏ điện thoại xuống rồi ngồi nhìn Lâm Huyền Du: “Cậu gây chuyện gì rồi?”
Lâm Huyền Du vừa buồn bã vừa kể lại tất cả câu chuyện cho Hàn Khuyết Băng nghe.
Từ việc cô đi phỏng vấn gặp người đàn ông kì lại kia rồi tới chuyện đi trung tâm gặp Lâm Tư Tuyết, cuối cùng lại gặp người đàn ông kia lần nữa.
Cô còn kể cho Hàn Khuyết Băng nghe những lời cô nói rồi cả câu nói làm cô rầu rĩ kia.
Hàn Khuyết Băng nghe xong, cả người run rẩy rồi bật cười thật to: “Tổ tiên bảo tôi về nhà rửa chén?”
Lâm Huyền Du cảm thấy mình kể cho Hàn Khuyết Băng nghe chuyện này là một sai lầm lớn.
Cô lắc lắc vai Hàn Khuyết Băng: “Đừng cười nữa! Chả có gì đáng để cậu cười.”
Hàn Khuyết Băng nhịn cười, giọng nói dõng dạc: “Tớ còn chưa rửa đống chén kia đâu! Du Du, cậu giúp tớ nha!”
Lâm Huyền Du bị chọc tức đến xì khói, lời nói nghẹn ở giữa họng cũng không biết nên nói gì với Hàn Khuyết Băng.
Hàn Khuyết Băng nhìn cũng thấy là cô đang tức giận nên không giỡn nữa: “Được rồi, được rồi! Đừng buồn nữa, nói cũng nói rồi, giờ cậu buồn thì thay đổi được lời cậu nói sao?”
Lâm Huyền Du ngẫm nghĩ cũng thấy lời này nói rất đúng nhưng mà danh dự của cô lấy lại được à.
Cũng là do cô miệng nhanh hơn não, đại não chưa kịp suy nghĩ thì miệng đã nói rồi.
Vẫn là vẻ mặt kia nhưng mà tâm trạng Lâm Huyền Du lạc quan hơn một chút: “Nói rất hay! Nhưng mà liêm sỉ tớ mất rồi!”
Nói rồi còn còn chỉ tay xuống đất làm vẻ nó rớt kia kìa.
Bộ dạng có chút trẻ con nhưng rất dễ thương, một phần là vì khuôn mặt Lâm Huyền Du có chút trẻ con mới lớn lại hơi ngáo ngơ.
Hàn Khuyết Băng nhéo má cô, cười cười: “Nào! Cười lên, tớ dẫn cậu đi ăn mừng việc cậu trúng tuyển!”
Hàn Khuyết Băng kéo Lâm Huyền Du đến một quán ăn ở khu chợ đêm.
Nơi này về đêm sẽ rất vô cùng náo nhiệt, chỉ là lúc hai cô đi thì mặt trời chỉ vừa xuống núi, vẫn còn ánh hoàng hôn chiều tà chưa buông xuống.
Tuy Hàn Khuyết Băng là tiểu thư quyền quý nhưng lại khá hòa hợp với cuộc sống nhộn nhịp của xã hội.
Cô ấy không giống với những thiên kim tiểu thư khác suốt ngày phấn son lặc lè, đi chơi khắp nơi, lại rất khó ưa, vừa khó khăn lại khó chiều.
Khác với Hàn Khuyết Băng, người đâu vừa xinh đẹp vừa quyến rũ lại vui tính, dễ gần.
Đúng là mẫu bạn thân lí tưởng.
Số của Lâm Huyền Du tốt quá nếu không cô phải tích đức mười đời may đâu mới gặp được Hàn Khuyết Băng.
Lâm Huyền Du cùng với Hàn Khuyết Băng đi loanh quanh một vòng thì quyết định dừng chân tại một quán lẩu nướng ở cuối góc đường.
Đèn điện quanh quán được thắp sáng trưng, cửa quán sáng sửa, rộng mở chào đón khách.
Bên trong trang trí đơn giản, sắp xếp như ở nhà, vô cùng ấm cúng.
Hàn Khuyết Băng chọn một bàn trống gần cửa sổ có thể nhìn ra sông rất thoáng mát rồi kéo cô ngồi xuống đối diện.
Hàn Khuyết Băng ung dung cầm thực đơn gọi mấy món cô ấy thích, hết món này rồi chỉ tới món kia.
Lâu lâu lại hỏi cô một câu.
Lâm Huyền Du thì thanh thản hơn, lưng dựa ra ghế, tìm tư thế thoải mái lướt điện thoại.
Cô bây giờ mới bình tâm suy nghĩ lại.
Lâm Tư Tuyết vừa bị tung trên mạng, vậy mà hôm sau vẫn có tâm trạng đi mua sắm.
Lâm Huyền Du đăng nhập tài khoản rồi vào trang cá nhân của Lâm Tư Tuyết xem.
Trên dòng thời gian của mình, Lâm Tư Tuyết chỉ viết vỏn vẹn vài chữ “Bỏ mặc thị phi, bản thân cố lên nào!” phía sau còn kèm theo một biểu tượng icon cố gắng hơn nữa.
Ha!
Đúng là cô đã quá xem thường Lâm Tư Tuyết rồi!