“Ha ha!”
Không hổ là bạn của Lâm Huyền Du, nói rất hay!
Lâm Huyền Du cùng Hàn Khuyết Băng bạn một tiếng tôi một tiếng mà nói hết chuyện trên trời dưới đất.
Thật đúng với câu hai người đàn bà thành cái chợ mà.
Cô cùng Hàn Khuyết Băng nói chuyện đến tối muộn.
Cười cười nói nói vui vẻ đến tận đêm muộn.
Sáng hôm sau, Lâm Huyền Du đến tập đoàn Dương thị gần như sắp muộn.
Cũng tại Hàn Khuyết Băng hết, tối qua cô đã bảo muốn ngủ vậy mà cứ lôi cô dậy nói hết chuyện nhân gian.
Lâm Huyền Du mặc một chiếc quần tây đen phối với áo sơ mi trắng rộng vô cùng trẻ trung lại tôn lên được vẻ đẹp duyên dáng của cô.
Tập đoàn Dương thị cũng không có quy định chung gì về trang phục cho nhân viên cấp cao, vậy nên mặc đồ rất thoải mái.
Đoàn Tử Thanh thấy cô bước vào thì đi qua chào hỏi: “Chào Lâm mỹ nhân, hôm nay nhìn cô có tinh thần thật nha.”
Đoàn Tử Thanh mặc áo phông trắng bên ngoài khoác áo sơ mi phối hợp nhịp nhàng cùng quần đen vô cùng anh soái, lại phần nào tôn lên được vẻ tinh nghịch, tin thần đầy phấn khởi của ngày mới.
Lâm Huyền Du kéo ghế ngồi xuống rồi liếc nhìn Đoàn Tử Thanh: “Đại ca! Tôi hôm nay rất vui nha!”
La Mỹ Tuệ quay ghế qua nhìn cô, cất giọng châm chọc: “Quen anh nào rồi chứ gì?”
Đoàn Tử Thanh quay lại nhìn cô, mặt mày đen lại: “Lâm Huyền Du à! Cô mà quen ai là phải chia tay đi nha!”
Cô quen ai rồi anh trai của anh phải làm sao?
Anh trai tảng băng ngàn triệu năm của anh bây giờ mới nở hoa một lần, vậy mà cô có người yêu rồi thì anh trai anh phải làm thế nào?
Lâm Huyền Du nhìn Đoàn Tử Thanh hoảng hốt không thôi, còn xua tay cấm cản thì nhíu mày, mặt cau lại dò hỏi: “Anh vậy là ý gì? Anh muốn tôi ế tới già sao?”
La Mỹ Tuệ nhìn Đoàn Tử Thanh thần thần bí bí: “Đừng nói với chị là em thích người ta nha?”
Đoàn Tử Thanh lắc đầu ngao ngán: “Không có! Là anh em độc thân lâu quá nên muốn giới thiệu cho Lâm Huyền Du.”
Lâm Huyền Du nhàn nhạt hỏi lại: “Anh của anh Đoàn Tử Thanh sao?”
Đoàn Tử Thanh nhanh nhẩu: “Anh trai tôi vừa đẹp trai lại nhiều tiền, còn có rất nhiều người con gái xếp hàng chờ anh ấy đó!”
Đoàn Tử Thanh lại vuốt râu giả nói tiếp: “Khổ nỗi anh ấy chưa để ý ai cả! Lâm Huyền Du, không bằng cô gả cho anh tôi đi!”
Lâm Huyền Du che miệng cười, xua tay: “Không được đâu! Phải làm sao đây! Em có người mình thích rồi anh Đoàn Tử Thanh à.”
Đoàn Tử Thanh không để vào mắt.
Dù sao người cô thích cũng không thể đem so sánh với anh trai anh, chắc chắn là xa trăm dặm.
Đoàn Tử Thanh nghĩ vậy liền đắc ý: “Cô đừng thích anh ta nữa, không bằng đi thích anh tôi.”
Lâm Huyền Du bây giờ thật muốn đánh người mà.
Đoàn Tử Thanh không những điên mà đầu óc còn rất rất có vấn đề!
Cô chỉ còn cách xua tay, Đoàn Tử Thanh nói một câu cô lại cười gượng gạo cho qua.
Cũng không biết Đoàn Tử Thanh dừng lại khi nào nhưng mà đầu óc Lâm Huyền Du ong ong, thật sự là tra tấn mà.
La Mỹ Tuệ lắc đầu, vỗ vai cô an ủi: “Cậu ta là như vậy, em đừng quá quan tâm!”
Lâm Huyền Du sau nhiều lần trò chuyện cùng La Mỹ Tuệ thì cô cũng biết được.
La Mỹ Tuệ là người tốt tính, lần trước là muốn ra oai phủ đầu với cô nên mới lấy cô ra sai vặt.
Lâm Huyền Du cũng không thù dai, mới đó đã cùng La Mỹ Tuệ xưng chị em rồi.
Nhưng mà cũng lạ, Lâm Huyền Du làm cũng được một tuần rồi vẫn chưa gặp tổng giám đốc.
Có khi nào tổng giám đốc Dương thị, Dương Hàn Phong trong lời đồn là người rất xấu không.
Xấu nên mới không muốn gặp người khác, chắc hẳn là một ông già râu ria lượm cộm cho xem!
Cô đã từng hỏi La Mỹ Tuệ, cũng hỏi Đoàn Tử Thanh nhưng hai người họ lại bảo Dương Hàn Phong bận, anh ta thường chỉ ký những hợp đồng lớn còn lại thì giao cho Giang Lạc Kỳ làm.
Đúng là người giàu thảnh thơi thật!
“Hắc xì!”
Trong một căn biệt thự lớn nguy nga nằm trên một vách núi sát bờ biển, căn biệt thự lộng lẫy, cửa sắt bằng vàng sáng lấp lánh.
Cả một khuôn vườn dài đầy rẫy những bông hoa tươi tắn kiêu sa.
Chắc chắn chủ nhân của nơi này là một người ưu nhã, lịch lãm và dịu dàng.
Trong phòng khách, không khí lạnh lẽo bao trùm lên xung quanh, ngồi trên ghế dài là một người đàn ông trung niên đang bưng ly trà uống.
Ông ấy mặc một bộ đồ nam Tang trắng thoải mái, ngồi đó bình thản uống hết ly trà rồi quay lại nhìn người đối diện.
Dương Hàn Phong ngồi thoải mái, hai chân bắt chéo, ánh mắt sắt lạnh chằn ép người khác.
Tất cả người hầu xung quanh đều không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kia vừa tối tăm vừa đáng sợ.
Dương Hàn Phong hôm nay bị ông nội gọi tới đây chắc chắn chẳng có chuyện gì vui cả.
Ông cụ Dương thấy thằng cháu mình im lặng nhìn mình thì chịu không được mà lên tiếng: “Hàn Phong, cháu định bao giờ mới cưới?”
Dương Hàn Phong từ tốn đáp lại: “Chắc chắn không phải bây giờ!”
Ông cụ Dương nhăn mày: “Ta thấy con bé Khương Ly cũng tốt! Không bằng cháu lấy con bé đó đi!”
Dương Hàn Phong hừ lạnh: “Cô ta cũng xứng sao?”