Phòng họp...
Không khí xung quanh vô cùng ngột ngạt, vừa đáng sợ, vừa khó thở.
Ngồi ở vị trí chính là Dương Hàn Phong, khuôn mặt anh âm trầm, khó chịu tràn trề.
Vừa nãy khi Xuân Tiến Công đã báo lại với anh là Lâm Huyền Du đã đấu giá thành công khu đất Long Kỳ.
Không hổ là người của Dương Hàn Phong!
Nhưng mà!
Cô cùng Bạch Anh Tuấn nói chuyện, còn cười đùa vui vẻ với nhau.
Ánh mắt tên Bạch Anh Tuấn đó nhìn Lâm Huyền Du cũng không phải là dành cho người bạn mới quen.
Cũng may là lúc đó anh đã ra lệnh cho Xuân Tiến Công đến để đưa Lâm Huyền Du đi.
Các vị cổ đông thấy mặt Dương Hàn phong đen lại thì ai cũng sợ xanh mặt, tính tình của tổn giám đốc không được tốt.
Bọn hok chẳng ai dám rục rịch, lỡ phật ý vị tổ tông này thì cuộc đời bọn họ xác định rồi.
Giọng Dương Hàn Phong lạnh thấu tim gan, đáng sợ đến dọa người: "Tiếp tục báo cáo."
"Vâng...!vâng ạ!"
Một người đàn ông mặc vest thẳng tắp, cơ thể đổ đầy mồ hôi lạnh, lấp ba lấp bắp: "Dạ...!dạ thưa giám đốc, tháng này...!này doanh thu chúng ta thu về ít...!ít hơn tháng...!tháng trước ạ!"
Dương Hàn Phong nhíu mày, ngữ khí lạnh nhạt: "Ít hơn?"
Người đàn ông kia kinh sợ đến nói lắp: "Vâng...!vâng ạ!"
Anh lạnh lùng: "Mấy người làm ăn kiểu gì vậy?"
Các vị cổ đông cao quý kia sợ hãi toát mồ hôi, ai ai cũng im lặng chịu trận.
Tinh!
Một tiếng thông báo nhỏ vang lên.
Mọi người đã sợ giờ còn kinh hãi hơn.
Một khi đã vào phòng họp thì ai ai cũng phải tắt điện thoại, ngoại trừ Dương Hàn Phong.
Nhưng mà từ trước đến nay, anh chưa từng có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Vậy chắc chắn là do ai đó không biết sợ là gì.
Mọi người sợ hãi mở điện thoại ra xem, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Dương Hàn Phong mở điện thoại, có tin nhắn gửi đến.
Mà người gửi chính là Lâm Huyền Du.
Vừa nãy anh cũng có nhận được, bây giờ lại thêm một tin.
Lâm Huyền Du: Cho anh năm phút! Nếu năm phút sau anh không quay lại phòng của mình, chúng ta liền ly hôn!
Dương Hàn Phong nhíu mày.
Rõ ràng người nên tưca giận là anh.
Cô giận cái gì?
Còn nữa, Dương Hàn Phong cũng không biết chuyện gì, đột nhiên Lâm Huyền Du lại đòi ly hôn.
Giọng nói lạnh lẽo của anh lại lần nữa vang lên: "Tan họp!"
Mọi người trong phòng đều ngơ mặt ra nhìn Dương Hàn Phong.
Anh nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Tổng giác đốc bị gì vậy?
Trong đầu ai cũng hiện lên câu hỏi này.
Không biết vị nhắn tin kia là ai nhưng mà bọn họ xin chân thành cảm tạ!
Dương Hàn Phong quay về phòng của mình, vừa mở cửa liền bị một cơ thể mềm mại nhào đến.
"Hàn Phong ca ca, anh về rồi.
Anh phải phân xử giúp em, là cô ta đánh em~"
Da gà Dương Hàn Phong nổi lên, anh nhanh đẩy Khương Ly ra.
Lâm Huyền Du từ phía sau Khương Ly, chỉ thấy bọn họ ôm nhau vô cùng thân mật.
Cô hừ lạnh: "Không ngờ tôi lại bị cắm cho cái sừng lớn như vậy!"
Dương Hàn Phong có thể thấy được vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Du Du."
Khương Ly tức giận lao vào người anh.
Dương Hàn Phong nhanh hơn một bước né được.
Nhưng mà điều này khiến Khương Ly ngã xấp trên mặt sàn.
Sàn làm nhám, cô ta lại mặc đồ bó sát, da bì trầy tróc không ít.
Đáng ghét!
Con nhỏ họ Lâm đáng ghét!
"Gọi bảo vệ đem Khương tiểu thư ra ngoài."
Vương Minh Triết từ nãy giờ vẫn luôn đứng hóng chuyện nhanh chóng dẫn theo Khương Ly ra ngoài: "Được được.
Dương Hàn Phong tôi đi đây!"
Khương Ly ra sức vùng vẫy: "Mau thả tôi ra! Tôi là tiểu thư của Khương gia đấy!"
Hôm nay Khương Ly đến đây là vì Khương gia có một dự án mới.
Nhưng mà nguồn vốn đổ vào lại không đủ.
Khương lão gia muốn cô ta đến quyến rũ Dương Hàn Phong để anh rót vốn vào dự án lần này.
Còn chưa kịp nói ra lý do đã bị anh kêu người kéo đi.
Dương Hàn Phong đúng là chưa bao giờ đặt Khương gia vào mắt.
Lâm Huyền Du ngồi trên ghế sô fa, hai chân thong thả bắt chéo.
Cô ung dung rót một ly trà, tao nhã thưởng thức.
Dương Hàn Phong đi đến ngồi cạnh cô, giọng vô cùng ân cần mà hỏi han: "Em sao vậy vợ? Em giận sao?"
Lâm Huyền Du không đem anh đặt trong mắt, đến liếc mắt một cái cô cũng chán ghét.
Dương Hàn Phong chẳng biết anh đã gây ra tội tình gì.
Lâm Huyền Du uống xong liền đặt chiếc ly xuống, quay đầu nhìn anh, nửa cười nửa thờ ơ: “Lâm tiểu thư ta sao lại phải đi giận người dưng?”
Dương Hàn Phong im lặng, trong mắt cũng không có mấy biến đổi.
Lâm Huyền Du hừ lạnh: “Chồng tôi nhiều hoa đào thối như vậy, chỉ khổ người làm vợ như tôi thôi!”
Dương Hàn Phong đồng tình mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Huyền Du càng tức, cô nghiến răng: “Dù sao tôi cũng là người vợ hiền vợ đảm, ra tay giúp Dương tiên sinh một chút cũng không sao!”
Cô đã nói đến vậy rồi mà lần này anh thờ ơ đáp lại nữa, Lâm Huyền Du liền hông niệm tình nghĩa gì mà bỏ về.