Cho đến khi tiểu Thường Hoan trở về vương phủ, mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, sợ trên đường trở về xảy ra chuyện xấu, bị người tráo đổi!Trải qua lần này, Tiểu Thường Hoan quyết định có bị đánh chết cũng không ra khỏi cửa, tuy ở trong phủ nhàm chán, cũng không có bạn cùng tuổi dám chơi cùng hắn, thế nhưng hắn vẫn hiểu được quý trọng.
Từ nhỏ hắn đã biết hắn không giống với những hài tử khác, chẳng những thân phận ở trên cao, thân thể của hắn cũng cũng đặc biệt không tốt, làm hại phụ thân vì hắn mà sinh bệnh.Tiểu Thường Hoan yêu phụ thân nhất, ở trước mặt người ngoài phụ thân rất uy nghiêm, cũng không thích cười, không thích nói chuyện, nhưng khi đối xử với Tiểu Thường Hoan lại là một bộ dạng khác, tuy vậy phụ thân cũng thường bị Tô Mộc thúc thúc chê cười, cũng chỉ có Tô Mộc thúc thúc dám chê cười mà thôi, Tiểu Thường Hoan mỗi lần nhìn thấy phụ thân thẹn quá hoá giận, sẽ lại lo lắng một chút, nếu không phải do y thuật của Tô Mộc thúc thúc cao, đoán chừng phụ thân đã đem hắn ra chém đầu.Lúc Cẩm Hạo đẩy cửa ra, cũng là lúc nhìn thấy nhi tử nhà mình ngồi nặng nề đầy tâm sự, giống như một tiểu đại nhân, trong nội tâm khỏi khỏi cảm thấy khó chịu.Nhi tử luôn cô đơn, không phải do sinh bệnh, cũng là do khi sinh bệnh không có ai bên cạnh.Có lần hắn cho phép nhi tử đi theo các hoàng tử chơi, kết quả nhi tử nhà mình lại trở thành ngựa cưỡi, có trời mới biết lúc này hắn tức giận muốn điên lên, thiếu chút nữa đem đám tiểu tử kia bắt lại hết, làm cho hoàng đế tuyệt hậu.
Thế nhưng sau này mỗi lần mang nhi tử đến hoàng cung hỏi thăm mẫu hậu, vẫn nhìn thấy hắn lộ ra ánh mắt mong chờ đối với nhứng đứa trẻ cùng lứa, cho dù bị khi dễ sỉ nhục, đứa nhỏ này vẫn mơ hồ chờ mong có bạn cùng lứa tuổi chơi đùa cùng hắn."Phụ thân! Hoan Nhi nhớ người!" Tiểu Thường Hoan nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu liền thấy xe lăn của phụ thân, kích động nhào tới, ôm chầm lấy Cẩm Hạo, leo lên đùi Cẩm Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ..
Cọ..
Cọ.., vò nát vạt áo Cẩm Hạo không muốn rời xa.Cẩm Hạo chỉ cảm thấy lòng mình ở khoảng khắc này đã được hòa tan, những tức giận tại triều liền tan thành mây khói, cảm thấy vì nhi tử, tất cả những mưu đồ hiện tại đều đáng giá.Tô Mộc đứng ở một bên liếc mắt, một đôi phụ tử này có cảm thấy buồn nôn hay không? Thanh Bình ngược lại nhịn cười không được, ai cũng biết, có đôi khi Tô Mộc đối đãi với Tiểu Thường Hoan còn buồn nôn hơn Cửu vương gia gấp vạn lần!Bởi vì thần y Tô Mộc là huynh đệ kết nghĩa với Cửu vương gia, Thanh Bình cùng Vương phi Triệu Vô Hoan cũng là huynh đệ, cho nên hai nam nhân này có địa vị đặc thù ở vương phủ, không cần quỳ lạy cũng không cần xưng hô Cửu vương gia."Không phải hôm nay cho con đi ra ngoài chơi sao? Tại sao vẫn thấy không vui?" khi trở về Cẩm Hạo đã nghe Tô Mộc nói nhi tử khác thường, hiện tại mình cũng cảm thấy, rõ ràng ngày hôm qua nghe nói hôm nay có thể đi ra ngoài chơi đứa nhỏ này đã phá lệ ăn hai chén cơm, vô cùng chân thật."Phụ thân, có phải hài tử bên ngoài lớn lên rất giống với Hoan Nhi không, Hoan Nhi sợ, nếu như phụ thân nhận lầm làm sao bây giờ?" Tiểu Thường Hoan ngẩng cái đầu nhỏ lên, lúc nói chuyện ánh mắt sáng lóng lánh."Ở đâu ra giống nhau, cũng không phải song sinh! Tiểu gia hỏa con chỉ biết nghĩ ngợi lung tung! " Tô Mộc cũng không để ý mà xen vào một câu, hoàn toàn không đem câu nói của trẻ con để trong lòng.Trái tim Thanh Bình thoáng chốc đập mạnh, cúi người, khẩn trương nắm bàn tay bé nhỏ của Tiểu Thường Hoan, nhìn con mắt hắn, thận trọng dò hỏi: "Con nhìn thấy hài tử giống con y như đúc ở đâu?" "Ở......Ở trên xe ngựa......" Tiểu Thường Hoan lại càng hoảng sợ, mà ngay cả Cẩm Hạo cùng Tô Mộc đều nghi ngờ liếc nhau một cái, sau đó cùng nhìn về phía Thanh Bình, Thanh Bình xử sự luôn luôn bình tâm, rất ít khi mất bình tĩnh như vậy.Sắc mặt Thanh Bình lập tức liền thay đổi, lấy lại bình tĩnh, cười xấu hổ, không dám hỏi lại, chỉ có thể quay người chạy ra bên ngoài, trong miệng lẩm bẩm: "Ta đi nhìn xem chè hạt sen Hoan Nhi thích ăn đã nấu xong chưa?" Hai người trong phòng đều là những người tinh ý, nếu như bị phát giác thì không xong mất.Thanh Bình đi khỏi nơi đó rất xa, nhìn quanh bốn phía không có ai mới dừng lại, nhìn hai tay của mình đã run lên, biết rõ đây là đè nén kích động không được, đợi năm năm, hắn đã không còn ôm hy vọng nữa, không nghĩ tới......~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là đè nén không được kích động phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~~~~Nhắc tới cũng thật khéo, tối nay là lúc bắn pháo hoa, ngày này hằng năm, cả nước các nơi lớn bé đều châm ngòi pháo hoa, mọi người đều đi ra khỏi nhà dạo chơi chợ hoa náo nhiệt, sau đó quan sát pháo hoa cực lớn.Dĩ vãng hàng năm, tiểu thế tử đều chỉ có thể ở trong vương phủ duỗi dài cổ xem pháo hoa chúc mừng sinh nhật, bất quá năm nay lần đầu tiên Cửu vương gia quyết định tự mình mang nhi tử đi dạo chợ đêm, đương nhiên, còn có Thanh Bình cùng Tô Mộc và một đám ám vệ đi theo.Thay đổi quần áo bình thường, thật sự bởi vì khí chất lão gia cùng nhi tử lão gia quá mức phát triển nên đã làm mọi người chú ý, bất kì ai đi ngang cũng nhìn qua vài lần.Cũng may lúc đi ngang qua cửa hàng bán mặt nạ đã mua hai cái, một lớn một nhỏ đeo vào, lúc này mới xem như chính thức trở thành dân chúng bình thường.Dùng xe lăn Cẩm Hạo làm trung tâm, bên trái là Thanh Bình, bên phải là Tô Mộc, Tiểu Thường Hoan ngồi trên đùi phụ thân, đôi mắt sau chiếc mặt nạ tò mò liếc nhìn xung quanh, trái xem phải xem, hai tay lại chăm chú cầm vạt áo phụ thân, sợ bị ném đi.Bên kia, tiểu Cẩm Tú lại cách xa phụ thân mình tám trượng, đeo mặt nạ tiểu hổ, trên nhảy dưới tránh xuyên qua đám người, trong miệng không ngừng la hét: "Ai nha phụ thân! Con sai rồi! Con sai rồi còn không được sao?""Nha đầu chết tiệt kia, con trở lại cho ta! "Vô Hoan chạy trốn thở không ra hơi, người dính đầy phấn trắng, tay cằm cán bột dài, một tay chống nạnh, một bộ dáng hung hãn, làm dân chúng vây xem đều kinh hãi, bất quá, cũng không phải bộ dáng nàng hung hãn, mà là cái khuôn mặt tuấn mỹ kia đủ để khiến người khác hít thở không thông .Thế giới này mỹ nam nhiều lắm, trên cơ bản các nam nhân ở nhà đã tự xem chính mình chơi đùa ở trong gương nên đã miễn dịch với mỹ nam, nhưng cũng có người không nhịn được tức giận...!Hàng càng cao cấp, càng có những yêu cầu hà khắc, người cũng như thế, đáng giá nhiều người xem vài lần, đều là cực phẩm trong cực phẩm.Lúc Vô Hoan mười tám tuổi cũng không tính là thượng đẳng, chỉ là khuôn mặt nảy nở, cộng thêm một ít cơ duyên xảo hợp kì ngộ trong mấy năm nay, hiện tại 23 tuổi nhưng da thịt còn đẹp hơn đệ nhất mỹ nữ, khí chất nho nhã cũng không giống nữ tử, cho nên sẽ không bị xem là nữ nhân.Mà ngay cả Hàn Việt luôn theo hắn không rời cũng không thể không nói, nếu như năm năm không thấy, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn Triệu Vô Hoan trước mặt với hắn năm năm trước, ừ, vô luận là khí chất vẫn là hình dạng.
Thẳng thắn mà nói, với tính khí nóng nảy thô lỗ xấu tính của Vô Hoan đã che bớt khuôn mặt hại nước hại dân này, thật sự giữa bên trong và bên ngoài khác biệt quá lớn.
Không giống Cửu vương gia, từ chính bên trong đã là con người rắn rỏi, bên ngoài cũng kiên cường tuấn lãng, tiêu sái và đầy nam tính.Không biết là cố ý hay vô tình, lúc Vô Hoan cầm chài cán bột trở lại Duyệt Lai Lâu, tất cả mọi người ở đây lại có vài phần hứng thú hơn với lầu mới khai trương này hơn, không cần nghĩ cũng biết, đợi đến ngày mai, tin tức Duyệt Lai lầu có vị mỹ nam tuyệt thế sẽ được truyền khắp thành.Tiểu Cẩm Tú chạy một mạch, xác định phụ thân không có đuổi theo mới ngừng lại, nguy hiểm thật...! Chỉ là trêu chọc người phụ thân yêu dấu một chút, không nghĩ tới lại làm phụ thân phát bực, tối nay chắc chắn không trở về được, nếu không khẳng định sẽ có món "Thịt sườn kho tàu" đón chờ nàng.Bởi vì từ nhỏ bị nuôi thả, lẫn vào cái bang mấy ngày cũng là màn trời chiếu đất, cho nên tiểu nha đầu này cũng không sợ trời không sợ đất, tuổi còn nhỏ đêm không về ngủ là chuyện thường xảy ra, nhất là khi biết rõ phụ thân sắp xếp cho nàng không ít ám vệ, nàng càng coi trời bằng vung.Cho dù có người bảo hộ cũng không có nghĩa có người cho nàng ăn cơm tối, tiểu Cẩm Tú quyết định làm việc nàng am hiểu nhất—— tay làm hàm nhai!Tiểu Cẩm Tú ngắm ngắm đám người ở chợ đêm, ngắm qua bên phải, một đôi mắt to vụt sáng, theo truyền thống ở chợ đêm đa số mọi người sẽ tuân thủ truyền thống đeo một cái mặt nạ động vật, xem người cũng chỉ có thể thông qua dáng người cùng đôi mắt.Cuối cùng, mục tiêu đã định là mấy người phía trước, sự chú ý của của ba vị đại nhân đã đặt lên người hài tử, trên lưng của một đám người đều đeo túi tiền, trong đó có một nam nhân ngồi xe lăn, khuôn mặt của hài tử trong ngực hắn đã bị che mất, thấy không rõ lắm.Dùng kinh nghiệm của Tiểu Cẩm Tú, người mang theo hài tử dễ hành động nhất, ừ, chọn bọn họ!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Giờ phút này, ở Duyệt Lai Lầu."Hôm nay là sinh nhật nàng, không phải ngươi nói muốn tổ chức sinh nhật đầu tiên cho con bé sao? Sinh nhật của hài nữ mà ngươi còn không biết.
Ngươi cũng thật là, tại sao lại đuổi con ra ngoài như vậy?" Hàn Việt nhìn thoáng qua Vô Hoan đang hơn dỗi trong phòng: "Trước kia ngày này hàng năm không muốn nhìn thấy mặt nàng, ta biết rõ ngươi cảm thấy thua thiệt cho đứa bé kia, thế nhưng không phải ngươi đã biết rõ đứa bé kia vẫn còn sống sao? Tại sao còn hà khắc với con gái như vậy?"Vô Hoan cúi đầu, sau nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Hàn Việt, phát ra giọng nói khàn khàn: "Ta hận chính mình, tất cả chuyện sai đều do ta làm, cuối cùng lại để hài tử chịu! Nếu như đầu thai đến nhà khác, cho dù là dân chúng bình thường, từ nhỏ đến lớn Cẩm Tú cũng sẽ không phải chịu nhiều tội lỗi như vậy!" Hàn Việt không có nói tiếp, coi như chấp nhận lời nói của Vô Hoan, hoàn toàn chính xác, hai năm trước, không biết nhi tử sống hay chết, Vô Hoan sợ sinh nhật nữ nhi chính là ngày giỗ nhi tử cho nên chưa từng đề cập qua sinh nhật, về sau biết rõ nhi tử còn sống, kết quả sinh nhật năm đó nữ nhi trúng độc, thiếu chút nữa đã chết, tuy nhiên về sau nhân họa đắc phúc, nhưng Vô Hoan không bao giờ nhắc tới chuyện sinh nhật nữa, mơ hồ cảm giác được ngày hôm nay có điềm xấu.Vô Hoan phút chốc đứng lên, Hàn Việt khẽ giật mình, thấy hắn đi ra ngoài, hỏi một câu: "Đi tìm nàng?""Ừ! " Vô Hoan nhẹ gật đầu, đi xuống phòng bếp cầm lấy hộp cơm mừng thọ chính mình làm, sau đó lấy mặt nạ hồ ly con gái đưa cho hắn đeo lên rời khỏi Duyệt Lai Lầu.......