Trọng Sinh Trở Thành Phu Nhân Của Hàn Thiếu


_Cẩn thận.

.

!!
Trác Viễn thấy cô đẩy ngã anh xuống, tránh né đường bay của viên đạn mà tròn mắt kinh ngạc.

_Lão đại ngài không sao chứ! ??
Trác Viễn cũng kịp phản ứng lại, xử lý tên đó xong, chạy nhanh lại đở anh đứng dậy hỏi.

Hàn Hạo Dương chỉ lắc đầu rồi đứng dậy, sau đó dặn dò Trác Viễn xử lý sạch sẽ chuyện vừa rồi, đảo mắt về phía cô đang đứng.

.

Sở Diệu Linh im lặng nhìn anh một lúc, thấy anh không bị gì, cô lấy khăn tự lau vết máu trên tay, đi thẳng về phía xe, mở cửa ghế sau ngồi vào.

.

Thần sắc cô lúc này không mấy gì tốt, ánh mắt chứa bao nhiêu phiền muộn xen lẫn cả bi thương trong đó.

.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy ánh mắt đó cùng biểu cảm bi thương của cô mà tim anh đau như ai siết lại.

Thấy cô như vậy, anh cũng đi nhanh về phía ghế sau ngồi cạnh cô, thấy máu từ trán với cánh tay đang chảy dài xuống khuôn mặt ấy.

.

Hàn Hạo Dương nhìn khuôn mặt của cô lúc này, vì mất máu mà trở nên xanh xao, mà nhanh ra lệnh cho tài xế!
_Đến bệnh viện ngay lập tức.

.

!!!
Cô vẫn không nói gì lặng im ngã người về sau mắt nhắm chặt lại, kí ức kiếp trước như làn gió thổi mà ùa về.

.

Nhớ lại chuyện kiếp trước, bàn tay của cô dính đầy máu của không biết bâo nhiêu người, là một kẻ máu lạnh giết người không ghê tay.

.

Vậy mà lại vì cứu một đứa bé nên cô mới bị bắn chết, ngay cả đến lúc mất cũng không có một ai bên cạnh, ngay cả ba mẹ cũng bỏ cô mà đi.

.


Cô càng nghĩ càng muốn cười nhạo cho bản thân mình, kiếp trước vì cứu đứa bé không tiếc hi sinh tính mạng, kiếp này lại vì cứu anh mà khiến mình bị thương.

.

_ Không sao chứ.

.

!!
_Ừm.

.

không sao.

.

!! nhưng cũng không cần phải đến bệnh viện đâu.

.

!
Giọng điệu vẫn lạnh lùng mà lên tiếng, mắt vẫn nhắm chặt, từ lúc cô tỉnh lại đã ở bệnh viện nên bây giờ nghe anh nói đến đó cô cũng hơi sợ.

.

_Nhưng vết thương vẫn đang chảy máu.

!!
Anh nhìn cô đang cố chịu đau mà lòng đầy lo lắng, không hiểu sao dạo gần đây anh rất quan tâm, luôn muốn biết tất cả mọi thứ về cô.

.

Hằng ngày Trác Viễn sẽ thông báo với anh, rằng hôm nay cô làm gì, đi đâu, hay gặp ai!
_Không sao.

.

chỉ là vết thương ngoài da thôi, xử lý một chút là được! !
Hàn Hạo Dương nhìn cô lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như vậy, khiến anh bắt đầu suy tư, cô có phải là Sở Diệu Linh mà lúc nào cũng bám theo anh nữa không.

.

Cô bây cả người tỏ ra khí chất băng lãnh, lạnh lùng rất khác với trước kia.

.

Chẳng lẽ trước mặt anh cô luôn muốn che giấu, nhưng mà để làm gì, anh hơi nghi hoặc nhìn cô lên tiếng.

_Tôi thấy thân thủ của em cũng rất tốt đấy.

.

?
Nghe câu hỏi này của anh, cô từ từ mở mắt ra mà nhìn anh, vẻ mặt của cô vẫn lạnh lùng.

Cô không biết anh đang nghĩ gì, hay là đang nghi ngờ gì cô, cô giả vờ vui vẻ lên tiếng trêu trọc.

.

_Anh đây là đang muốn quan tâm tới tôi sao.

.

!! Hay là! anh đã bắt đầu thích tôi vậy Hàn thiếu gia.

.

!
Sở Diệu Linh vừa nói vừa cười thích thú nhìn anh, nhìn mặt anh tối sầm lại càng khiến cô hài lòng mà cười lớn hơn.

.

Hàn Hạo Dương nhíu đôi mày lại, khuôn mặt tràn đầy sát khí nhìn cô, anh thật sự tức giận vì biết cô dám trêu trọc mình.

.

Nhưng nhớ tới lúc trước cô hay tìm cách câu dẫn anh, luôn theo sau làm phiền càng khiến anh tức giận nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh mà lên tiếng đáp lại.

.


_Hửm.

.

chắc Sở tiểu thư đây đang hiểu lầm gì rồi, cô nghĩ tôi thích cô sao, đang ảo tưởng về mình sao, bây giờ dù cô có cởi hết quần áo ra tôi cũng chẳng buồn nhìn tới một lần.

.

!!
_Chậc chậc, thật là đáng tiếc.

.

nhìn Hàn thiếu gia đây ngon trai vậy mà! haizz.

.

chỉ tiếc là lại bị bất lực.

.

thật là lãng phí của trời cho mà.

!!!
Cô chỉ nói tới đây rồi thở dài lắc đầu mà nhìn anh, nhưng ánh mắt tràn ngập ý cười, chỉ hận là không thể một phát cười lớn ngay bây giờ.

.

_Sở.

.

Diệu.

.

Linh.

.

hôm nay cô chết chắc vơi tôi.

.

!!
Hàn Hạo Dương tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, gằn lên từng chữ tên cô.

.

_Chẳng phải anh nói dù tôi có lột đồ tại đây anh cũng chẳng có hứng thú gì hay sao.

.

!
Đám đàn ông ngoài kia nhìn tôi bằng ánh mắt thèm khát, còn anh lại cởi sạch mà còn không có hứng thú.

.


hay là.

.

anh không bị bất lực mà là bị yếu không thể đứng dậy được.

.

haha.

.

!
Lần này cô đã thật sự chạm đến sự tôn nghiêm của một thằng đàn ông, Hàn Hạo Dương lúc này đã tức giận đến đỉnh điểm, tay bấm vào nút kéo màng ngân trên xe xuống.

.

Cô vậy mà lại dám chê anh yếu, không đứng được, vậy để coi, hôm nay anh sẽ cho cô biết là anh có yếu hay không, để rồi xem cô sẽ cầu xin anh tha mạng như thế nào.

.

Hàn Hạo Dương suy nghĩ gì đó rồi nhếch môi cười lạnh, không nói không rằng, trực tiếp ép cô ngã người nằm xuống ghế, hai tay bị anh khóa chặt trên đỉnh đầu, tư thế này vô cùng ái muội.

.

Cô giật mình hoảng hốt, không nghĩ anh sẽ làm thật với mình, cô cố gắng dùng hết sức lực của bản thân mà đẩy anh ra nhưng vẫn không đẩy được.

Sức lực của anh quá lớn, với sức lực của cô thì không là gì so với anh.

_Anh! buông ra.

.

!
Lời chưa kịp nói hết câu, Sở Diệu Linh đã bị anh khóa môi, đôi môi bạc hà của anh không ngừng càn quét trong khoang miệng của cô, chiếc lưỡi cạy mở cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô mà trêu đùa.

.

Hàn Hạo Dương chỉ định trừng phạt cô một chút.

Nhưng cảm nhận được sự ngọt ngào từ trong đôi môi của cô, khiến anh thật sự không thể dừng lại được, càng muốn buông ra nhưng lại càng muốn dày vò đôi môi ấy nhiều hơn.

.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận