Nàng ta nói xong, hai ma ma phía sau liền hung ác xông thẳng đến muốn túm lấy Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương là phụ nhân có thai, làm sao chịu nổi ma ma thô tráng kia tóm lấy?
Khê Quý Phi trong cung có tiếng đanh đá, bây giờ nhi tử nàng ta yêu thương suýt nữa bị chết chìm, nếu bị hai ma ma kia ấn xuống thì sẽ không tránh được, nếu Thái Hậu và Hoàng Hậu e ngại nàng ta bảo vệ nhi tử sốt ruột mà không nói đỡ, vậy chẳng phải hài tử trong bụng nàng sẽ nguy rồi sao?
Nàng nhìn địa thế rồi lui về bậc thang phía sau, nương theo địa thế nhảy lên hung ác cho ma ma xông tới một cái tát, sau đó cao giọng nói: “Ta là đường đường công chúa ngự tứ thân phong, Vương phi của Lang Vương, Khê Quý Phi ngươi còn chưa xứng tới thẩm vấn ta, xem như hai vị Thái Hậu Hoàng Hậu không tồn tại sao?”
Mấy người ở đây lúc chưa vào cung đều là kiều nữ nuôi trong phủ, tuy rằng vào cung rồi thỉnh thoảng cũng đánh trượng lập uy với người dưới, nhưng quý nữ đích thân động thủ nhảy lên đánh người thì đúng là lần đầu tiên thấy!
Thân mình thô tráng của ma ma kia lại bị đánh liên tục lui về phía sau, rầm một tiếng ngồi xuống đất, đau đến nỗi cứ kêu ai u.
Lang Vương phi này, quả thực cùng một đức hạnh với phu quân của nàng ta, ngang ngược ương ngạnh, một lời không hợp liền vung tay đánh người! Bây giờ khí thế trừng mắt nhìn Khê Quý Phi cũng tràn đầy sát khí.
Thái Hậu thấy Khê Quý Phi cũng muốn vén tay áo đích thân động thủ, tình huống này thật sự là mất thể thống, mất hết thể diện hoàng gia, bà liền liếc mắt nhìn phía sau một cái, Điền ma ma phía sau bà đứng ra nói: “Khê Quý Phi, nơi này không phải Tương Khánh cung của ngươi, Thiều Dung công chúa cũng không phải thị nữ trong cung ngươi, dù ngươi yêu con sốt ruột cũng không thế lỗ mãng như thế!”
Khê Quý Phi quỳ trên mặt đất khóc thút thít nói với Thái Hậu: “Thái Hậu, người khác đều ở trong điện, chỉ có nàng ta ra ngoài. Phóng nhi của ta vốn đang ở trong cung, sao lại vô cớ chạy đến đây?
Lúc này Quỳnh Nương mở miệng nói: “Thập hoàng tử rơi xuống nước sau núi giả, mà ta và hai nha hoàn đều đang ở trên hành lang của núi giả, nếu là chúng ta làm, chẳng lẽ chủ tớ chúng ta đều biết vượt nóc băng tường sao?”
Quỳnh Nương nói rất có lý, huống hồ cung nhân cứu thập hoàng tử cũng làm chứng là Quỳnh Nương phát hiện, nha hoàn của nàng kịp thời kêu gọi mới cứu được thập hoàng tử ra.
Khê Quý Phi bị nghẹn không mở miệng được, chỉ ôm thập hoàng tử ướt đẫm mà khóc.
Quỳnh Nương biết an nguy của thập hoàng tử liên quan đến tiền đồ của Vương gia nhà nàng, bất chấp rất nhiều, trầm giọng nói: “Còn không mau tìm người đến đổi thuốc cho thập hoàng tử, miệng vết thương dính nước hồ lạnh, không sợ bị cảm nhiễm à?”
Nàng vừa nhắc nhở như vậy, ma ma của Khê Quý Phi vội vàng mở băng vải quấn miệng vết thương cho thập hoàng tử, dùng khăn sạch tạm thời bọc lấy.
Lúc này Thập hoàng tử cũng tỉnh, Khê Quý Phi hỏi hắn là người phương nào đẩy hắn xuống nước, thập hoàng tử lắp bắp: “Là… là Tề Thiên Đại Thánh…”
Khê Quý Phi thấy không bắt được Lang Vương phi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó oa mà khóc lớn: “Phóng nhi đáng thương của ta, bị mũi tên của Lang Vương yểm rồi! Vậy mà nói bậy, đáng thương cho Phóng nhi thông minh lanh lợi của ta…”
Quỳnh Nương không lên tiếng, nàng nhớ tới “con khỉ” thoáng nhìn vội vàng vừa nãy. Chứng minh lời thập hoàng tử đều không phải hư ngôn, đúng là có người hoá trang thành con khỉ dẫn thập hoàng tử đến đây.
Nhưng trong hoàng cung to như vậy lại xuất hiện Tôn hầu tử, đây vốn dĩ là lời tuyên bố hoang đường, nếu lúc này nàng mở miệng, ngược lại sẽ càng rước lấy Khê Quý Phi chửi rủa.
Đúng vào lúc này, vài thị vệ áp một thái giám đi tới, một thị vệ trong đó còn cầm theo một bộ đồ diễn da lông.
Thị vệ dẫn đầu thi lễ với đoàn người Thái Hậu: “Khởi bẩm Thái Hậu, tặc nhân này hành tung quỷ dị, ti chức bắt được hắn ngoài Tương Khánh cung, còn lục soát được bộ y phục này hắn định chôn dưới tàng cây.”
Khê Quý Phi nhìn, thái giám đó đúng là trong cung mình, nàng ta tức giận đến nỗi cả người run rẩy: “Nô tài đáng chết, bổn cung đối xử với ngươi không tệ, ngươi lén lút như vậy là đã làm chuyện trái lương tâm gì với thập hoàng tử?”
Thập hoàng tử kia mắt sắc, lập tức chỉ ra và xác nhận đồ diễn: “Vừa nãy… đúng là Đại thánh mặc y phục này, hắn nói hắn là người mẫu thân mời đến giải buồn cho ta, còn muốn biểu diễn 72 chiêu cho ta…”
Nói đến đây, mọi người đã hoàn toàn hiểu rõ, thái giám này biết hôm nay là ngày muối thịt, phần lớn phi tần trong cung sẽ tề tựu ở một điện, ngự hoa viên không có người canh gác, càng không có người đến sau hoa viên đi dạo nên đánh bạo dùng mặt nạ che mặt, dẫn thập hoàng tử vào đây.
Nếu không phải Quỳnh Nương phát hiện kịp thời, thập hoàng tử nhất định sẽ mệnh tang hồ nước. Dù may mắn sống sót, miệng vết thương cũng nhất định sẽ cảm nhiễm, sốt cao, đến lúc đó dù hắn nói là Tôn hầu tử dẫn hắn tới đây, người khác cũng chỉ xem như đứa nhỏ này nói lung tung, yểm tâm trí.
Thái giám đó cũng run bần bật, run giọng muốn mở miệng, lúc đang định nói chuyện, đột nhiên mặt hoảng sợ, miệng sùi bọt mép, cơ thể cứng lại, tất nhiên là chết rồi.
Nhưng thấy hắn như vậy không giống tử sĩ khẳng khái hy sinh, rõ ràng là trước đó bị người ta hạ độc.
Hiềm nghi của Quỳnh Nương đã được rửa sạch. Nàng biết nơi đây không nên ở lâu, lập tức nói lúc hai ma ma kia tới bắt nàng, sợ tới mức nàng động thai khí, để Thái Hậu nhanh chóng phái người đưa nàng về phủ.
Hoàng đế biết chuyện này rất nhanh, vô cùng tức giận, đặc biệt là lúc nghe nói Lang Vương phi bị Khê Quý Phi làm cho kinh hách đến nỗi động thai khí, râu rồng chọi loạn, ông cao giọng mắng Khê Quý Phi hồ đồ nuôi một cung gà gáy cẩu trộm, hai ma ma kia bị kéo ra ngoài đánh côn.
Sau đó thị vệ lại điều tra phòng thái giám kia, lục soát được một phong thư trong phòng hắn, ý đại khái trên thư là mũi tên của Lang Vương bị động tay chân, không thể bỏ dở nửa chừng, phải cho bệnh tình của thập hoàng tử chuyển biến xấu mới có thể đại công cáo thành, sau đó kỹ càng tỉ mỉ báo cho thái giám kia thời gian động thủ và bước đi vân vân, người đọc từng hàng chữ mà trong lòng lạnh lẽo.
Hoàng đế tức đến nỗi giận tím mặt, hạ lệnh cho Hình Bộ tra rõ việc này, nhìn xem đến tột cùng là ai muốn hãm hại rường cột nước nhà. Còn Lang Vương cũng được thả ra, có thể về phủ trước tết để đoàn tụ với kiều thê.
Giữa trưa hôm sau Lang Vương quang minh chính đại từ trên triều đình trở về, trên mũi tên của Lang Vương được Hình Bộ bảo tồn trong phủ nha làm chứng bị bôi một lớp bột nam châm mỏng, có người sáng suốt nhận ra, đây là đồ nghệ nhân xiếc giang hồ dùng bán để thao túng che mắt.
Bôi loại bột nam châm dính keo này lên vật phẩm cần thao túng, sau đó dùng dây thép mỏng cột lấy khối nam châm nhỏ, vận dụng biện pháp đặc thù nhanh chóng ném đi rồi thu về, có thể cho vật thể treo trên không bay múa.
Mà dùng cách này để đổi hướng mũi tên cũng hoàn toàn có thể thao tác.
Lúc phát hiện thư mật thứ hai, người Hình Bộ biểu diễn cách tặc nhân gây án trước mặt hoàng đế và các vị thần tử, dù tay thần tiễn bách phát bách trúng cũng sẽ lệch khỏi quỹ đạo. Khó trách rõ ràng thập hoàng tử cách lợn rừng khá xa, nhưng Lang Vương lại chính xác ngộ thương hoàng tử.
Trước mặt quần thần, Hoàng đế kính rượu rửa sạch oan tình cho Lang Vương, còn hạ lệnh bắt điều tra, nhất định phải lôi người hãm hại trung lương này ra trước công lý, lăng trì xử tử!
Chân tướng sáng tỏ, oan khuất của Lang Vương được rửa sạch, nghênh ngang hạ triều.
Thần tử buộc tội Lang Vương vì thập hoàng tử bị thương đều bị Giang Đông Vương dùng ánh mắt hung ác quét qua một lần.
Có quan viên mê tín về nhà dặn dò thê thiếp, sau này trong triều có chuyện buộc tội Lang Vương, thê thiếp nhất định phải đảm đương nội trợ hiền hậu, liều mạng giữ hắn lại không cho thượng thư thẳng gián.
Lang Vương mang thù, vì chuyện thủy tặc mà thần tử buộc tội hắn bị Lang Vương dùng ngôn ngữ khắc nghiệt chế nhạo, làm khó dễ trên triều đình.
Ngươi nói, chuyện bắn thủng cổ hoàng tử mà vị này cũng có thể chuyển nguy thành an, không phải là một viên phú tướng sao? Nếu vận thế của người ta đang vượng thì đừng tìm xúi quẩy.
Sau khi Nhị hoàng tử ra khỏi cung về phủ, ở thư phòng tĩnh tọa đến nửa đêm, biết cửa có động tĩnh hắn mới giương mắt nhìn lên, nhìn Thượng Vân Thiên lạnh nhạt hỏi: “Thượng đại nhân, ngươi không cái gì gọi là vẽ rắn thêm chân sao?”
Tuy Thượng Vân Thiên đối ngoại cáo ốm không ở trong triều nhưng lại hiểu rõ hướng đi trong cung, hắn biết sắp xếp của mình đã hỏng, nhanh chóng nói: “Nhị điện hạ, ti chức thất sách, không ngờ Lang Vương phi sẽ ra khỏi đại điện đến vườn. Nếu không thập hoàng tử rơi xuống nước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoàng đế tất phải lùi thời gian thả hắn ra ngoài. Thời gian này quý giá, đúng là thời cơ rất tốt để ngài khống chế Binh Bộ, bố trí Binh Bộ, kìm hãm quân Giang Đông.”
Sở dĩ kiếp trước Lang Vương có thể quay lại là bởi vì tuy hắn bị tù, nhưng không có ai động đến bố trí Giang Đông, nơi đó đều là trung tâm thuộc cấp của hắn. Đời này Thượng Vân Thiên một lòng muốn giúp đỡ chính thống, nâng đỡ minh quân, dĩ nhiên không cam lòng để Lang Vương khống chế Giang Đông, tương lai tạo phản.
Sắc mặt Nhị hoàng tử vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn mặt Thượng Vân Thiên nói: “Nếu ngươi chỉ giết chết lão thập, không để lại dấu vết cũng thế, sao lại ngu đến nỗi viết thư cho nô tài kia, còn nói ra chuyện cung tiễn của Sở Tà bị động tay động chân, có phải ngươi quá ngu xuẩn rồi không!”
Thượng Vân Thiên nghe vậy sửng sốt, vội vàng nói: “Nhị điện hạ, sao ti chức lại báo cho một thái giám? Thật ra để không lưu lại dấu vết, ti chức thậm chí đã phái người cho hắn Bán Nhật tiên. Nếu hắn tiến hành viên mãn, dĩ nhiên sẽ cho hắn giải dược, nếu có sai lầm, hắn không chờ thẩm vấn chịu côn đã mất mạng. Thư kia… thư kia không phải ti chức viết!”
Nhị hoàng tử Lưu Diệm mày nhăn càng chặt. Hắn cũng cảm thấy Thượng Vân Thiên sẽ không ngu xuẩn đến nước này, vậy lá thư kia đến tột cùng là ai viết?
“Lá thư kia là ai viết nhỉ?” Lúc này màn đêm buông xuống, trong Lang Vương phủ, Quỳnh Nương dựa vào chỗ ấm của giường đất nghĩ trăm lần cũng không ra.
Giữa trưa hôm nay, Quỳnh Nương thấy Lang Vương trở về tất nhiên là vui mừng, vội vàng đích thân hạ mặt nóng của chân heo xuống, sau đó đốt chậu than xua đen đủi cho Vương gia. Cuối cùng hai phu thê cũng có thể thanh thản tiêu pha buổi tối với nhau.
Nhưng Quỳnh Nương ăn một đĩa hạt dưa nhỏ xong, nghĩ trăm lần vẫn chưa ra.
Lang Vương đang cắn hạt dưa cho tiểu vương phi của hắn, lúc đầu không thành thạo lắm, cứ thuận miệng ăn luôn. Còn bây giờ động tác lưu loát, chỉ chốc lát tay miệng phối hợp đã cắn ra một đĩa nhỏ.
Nghe Quỳnh Nương hỏi vậy, hắn không dấu diếm chút nào, lấy chén trà nhuận cho đỡ khát rồi nói: “Là bổn vương sai người viết.”
Quỳnh Nương nghe vậy sửng sốt: “Vương gia, chàng đã sớm biết hôm nay thập hoàng tử có chuyện này?”
Lang Vương gật đầu: “Sau khi nàng nói với bổn vương là gánh hát kia kỳ lạ, bổn vương liền sai người đi tra, phát hiện chủ gánh hát tự nhiên được một khoản bạc, ra tay đúng là rộng rãi, mà ảo thuật của bọn họ cũng bị thuộc hạ của bổn vương ép hỏi mà nói ra. Đến Hình Bộ nhìn vật chứng, thủ pháp đều ăn khớp. Nhưng đương sự đã chết, phải có cái cớ dẫn người đi điều tra, đúng lúc người nọ không cam lòng, còn muốn tiếp tục lấy thập hoàng tử làm bè, vậy bổn vương không lợi dụng một chút chẳng phải là cô phụ dụng tâm lương khổ của người nọ sao?”
—