Thượng Vân Thiên khựng lại, hắn chần chờ một lúc rồi nói: “Nhị hoàng tử biết, trắc phi của An Nghiệp vương cũng sống lại.”
Lưu Diệm gật đầu, nói: “Ngoài Liễu thị trắc phi của An Nghiệp vương ra thì còn có người chuyển kiếp nào khác không?”
Thượng Vân Thiên cười khổ: “Nhị hoàng tử, người chuyển kiếp rất ít, đều phải giữ bí mật không được nói với ai, thần cũng may mắn mới biết được thiếp thị của An Nghiệp vương là người chuyển kiếp, còn có người nào cũng chuyển kiếp hay không thì đúng là thần không biết.”
Lưu Diệm nói: “Tuy người trên tay ta nhiều nhưng không biết tra xét người chuyển kiếp thế nào. Ngươi nói cho bọn họ ít cách, bản thân cũng phải tìm hiểu xem có điều tra được người chuyển kiếp khác không.”
Sau đó nói với Đại Di hoà thượng: “Ta sẽ sắp xếp nơi ở và người hầu hạ, đại sư yên tâm ở lại, đợi khi tìm được người chuyển kiếp khác mong đại sư giúp đỡ.”
Đại Di hòa thượng chắp tay trước ngực, không nói gì. Nhị hoàng tử gọi thị vệ đến dẫn hai người lặng lẽ ra khỏi diễn lâu đến một nơi, bên trong là lầu các hai tầng, có thị nữ quản gia đang chờ, đúng là được phú quý nuôi, không qua quýt chút nào.
Trước nay Lưu Diệm không tin quỷ thần, nhưng lần trước vào cung mật đàm với mẫu phi xong, hắn vô cùng kiêng kị câu —— kiếp trước Sở Tà đã từng soán quyền đoạt vị của Thượng Vân Thiên.
Đơn giản là Tĩnh Mẫn Phi nói với hắn thân thế của Sở Tà, lại còn phiền muộn bổ sung thêm một câu: “Nếu hắn sinh ở trong cung, bây giờ hoàng trữ tranh đấu, các ngươi có tranh cũng không tranh được đâu!”
Câu này vào tim Nhị hoàng tử.
Hắn cẩn thận suy nghĩ lại rất nhiều chuyện, thí dụ như vì sao trước kia Sở Tà tham tấu Thái Tử mà vạn tuế khiển trách Thái Tử đánh hắn thành đầu heo.
Lại thí dụ như đủ loại thiên vị của vạn tuế với Sở Tà trên triều đình…
Có lẽ trong mắt phụ hoàng chỉ có dã chủng Sở Tà nuôi ở bên ngoài mới là chí thân cốt nhục của ông? Nếu có một ngày Sở Tà thật sự làm phiên vương đủ rồi, nhìn trúng long ỷ bảo toạ cửu ngũ chí tôn như lời Thượng Vân Thiên thì sao?
Khoé miệng Lưu Diệm cong lên một nụ cười không có độ ấm —— hắn đã trù tính lâu như vậy, không thể thua, cũng thua không nổi.
Tuy hắn thưởng thức Sở Tà, nhưng trước kia xem Vong Sơn như năng thần mãnh tướng giúp đỡ mình đăng cơ trong tương lai; bây giờ nhìn lại đã là mầm tai hoạ ngầm, kẻ đoạt vị ngủ đông từ lâu.
Sở dĩ hắn tìm đại sư đến cũng chỉ là muốn nhìn xem Thượng Vân Thiên trọng sinh có xoay chuyển được cơ duyên Sở Tà soán quyền đoạt vị hay không. Nhưng không ngờ, đại sư này lại nói Thượng Vân Thiên cũng chỉ là vậy hiến tế hy sinh thôi, chân chính được phúc duyên lại là một kẻ trọng sinh khác.
Đại Di hòa thượng không phải người sẽ vội vã hành động khi mục tiêu chưa xuất hiện, chưa nhìn thấy Nhị hoàng tử thì không chịu mở miệng phun chân ngôn. Vừa rồi hắn có quan sát lúc nói chuyện, phát hiện Thượng Vân Thiên cũng cực kỳ khiếp sợ, hình như không biết mình là vật hi sinh để hiến tế.
Có điều Nhị hoàng tử biết Thượng Vân Thiên xảo trá, lấy trọng sinh tiên tri làm lợi thế, muốn tranh công thỉnh thưởng với mình, tuyệt đối sẽ không nói hết chuyện trong một lần hỏi.
Nhưng mà không vội, bây giờ hắn đã biết được bí mật thân thế của Sở Tà, hiển nhiên có thể thong dong sắp xếp, nắm lấy tiên cơ.
Bước đầu tiên là ra tay từ Liễu Bình Xuyên cũng trọng sinh, dù Thượng Vân Thiên đầu cơ tích trữ ở đó, hắn cũng sẽ từng chút gom ra cơ duyên nghiệp chướng của hai người kia kiếp trước.
Lại nói lâu rồi Thượng Vân Thiên chưa trở lại kinh thành, bỗng nhiên phát hiện dường như Nhị hoàng tử chợt để bụng chuyện quỷ thần này hơn nhiều. Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Nhị hoàng tử dần dần tiếp nhận lời đổi vận này, cũng hỏi hắn có biết xuất xứ của ấn ký trọng sinh không.
Đời trước sau khi Quỳnh Nương chết, lúc đó hắn cũng đau lòng một thời gian, cho rằng khoảng thời gian sau sẽ phai nhạt.
Nào biết thời gian càng lâu Liễu Bình Xuyên càng lộ ra bộ mặt đáng ghét, lúc này hắn mới nhớ đến sự tốt đẹp của Quỳnh Nương, càng thêm nhớ Quỳnh Nương. Hắn bỗng có hứng thú với loại huyền học kiếp trước kiếp này, mời rất nhiều tăng đạo phương sĩ đến nhà, hạ triều rồi say mê thỉnh giáo. Lúc đó được một phương sĩ giới thiệu nên mời Đại Di vào phủ. Có điều không biết vì sao Sở Tà lại phái người chặn đường bắt Đại Di hòa thượng đi, sau này mới gặp phải chuyện như vậy.
Sau khi trọng sinh, hắn còn tưởng nhớ nhung của hắn với Quỳnh Nương cảm động trời xanh nên mới có được cơ hội nối lại tình xưa với Quỳnh Nương. Nghe lời vừa nãy của Đại Di hòa thượng, hắn mới nhận ra là mình bị Sở Tà lấy làm vật hiến tế.
Có hiểu hắn không nghĩ rõ, chẳng lẽ kiếp trước Sở Tà đã nhớ thương Quỳnh Nương của hắn? Vì sao người cuối cùng trọng sinh lại là Quỳnh Nương, mà không phải Sở Tà?
Vừa nãy lúc nói chuyện với Nhị hoàng tử hắn vẫn chưa nói hết, chưa nói ra chuyện Quỳnh Nương trọng sinh.
Còn bây giờ, nhân lúc thu xếp cho đại sư, hắn hỏi: “Đại sư, không biết người bị hiến tế như ta làm thế nào mới có thể đổi vận?”
Tuy rằng Đại Di hòa thượng nghiên cứu trọng sinh luân hồi nhưng vẫn không thể chân chính bước vào cánh cửa này. Đến lúc Thượng Vân Thiên tới tìm, ông ta nhìn thấy nghiệt ấn trọng sinh mới vui mừng khôn xiết, nhận định kiếp trước nhất định mình đã thành công, mà nay cũng cách thành công không còn xa nữa, hiện giờ lại được hoàng tử ưu ái, về sau tìm người thích hợp hiến tế để mình trọng sinh lại cũng tiện, tâm trạng sung sướng nên nói nhiều hơn: “Cởi chuông cần người cột chuông. Ngươi và tất cả những người chuyển kiếp khác, kẻ là súc vật, người là hạt bụi. Chỉ có người chuyển kiếp có phúc nhất mới có thể sửa vận cho người hiến tế.”
Lúc Đại Di nói với Nhị hoàng tử là chính chủ chuyển kiếp khác súc vật hiến tế, Thượng Vân Thiên đã kết luận Quỳnh Nương là chính chủ chuyển thế, nơi của phúc duyên. Còn nếu đời này hắn muốn thay đổi vận mệnh súc vật, chung quy còn cần tin tức trên người Quỳnh Nương, hắn nhất định phải lấy được trái tim Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương vẫn chưa biết mình đã biến thành mấu chốt sửa mệnh của Nhị hoàng tử và Thượng Vân Thiên, nàng vẫn đang bắt Công Tôn nhị cô nương không ngừng cố gắng, cần mẫn mặc y phục trang điểm, chuẩn bị dự tiệc.
Công Tôn nhị cô nương không đoán được trang điểm và lễ tiết để trở thành thục nữ của Quỳnh Nương lại đòi mạng như thế, váy phải mặc màu nào, chọn hoa văn gì, phối hợp với loại phục sức nào, nếu váy đổi màu thì nên dùng phục sức nào, đi đường thế nào mới lả lướt thướt tha, lúc uống trà động tác ngón tay thế nào… yếu điểm nói ra nhiều như hạt mưa rơi xuống, đánh vào sống lưng mà nhị cô nương cho rằng rất to lớn, đánh đến nỗi nhị cô nương kêu khổ không ngừng.
Công Tôn nhị cô nương muốn tìm đường ra cho mình, bèn tận lực dịu dàng nói với Quỳnh Nương: “Gió xuân thổi liễu, sắc cỏ dần xanh, đúng là thời tiết tốt để đạp thanh ngắm cảnh. Đặc biệt là bụng của Vương phi dần lớn, ăn không ngon, ngủ không say, càng phải ra ngoài đi dạo, rất có ích với thân mình và hài nhi trong bụng, chớ nên hao phí thời gian trên cái thân không khai hoá được của ta, ngươi bị liên luỵ, ta cũng chịu khổ.”
Quỳnh Nương nhìn da thịt càng thêm sáng như tuyết của Công Tôn nhị cô nương, nàng cười nói: “Cho ngươi mặc y phục trang điểm còn sảng khoái hơn đi đạp thanh, tiểu thế tử trong bụng ta có an khang không thì phải xem nhị cô nương có nghe lời không đã…”
Nàng và Công Tôn nhị cô nương đang nói chuyện vừa khóc vừa cười trong viện, Quỳnh Nương bỗng nhìn thấy thân hình Liễu Tương Cư lộ ra ở cửa viện.
Một chân Liễu Tương Cư vừa mới bước vào, ngẩng đầu nhìn thấy nhị cô nương cũng ở đây, nhất thời vô cùng xấu hổ, không biết nên nâng chân trước hay là chân sau.
Quỳnh Nương thấy Liễu Tương Cư tiến thoái lưỡng nan, nàng trộm ngắm nhị cô nương, cười nói với Công Tôn nhị cô nương: “Lời ngươi không tệ, đúng là ta hơi mệt mỏi, có thể suy xét đến chuyện ra ngoài du lịch, còn bây giờ phải nghỉ ngơi, ngươi và đại ca ta tản bộ trong vườn đi, cũng không để cô phụ một thân trang điểm này.”
Công Tôn nhị mím môi, Liễu Tương Cư lại chủ động nói: “Bộ quyền pháp ngươi chơi mấy ngày trước không tồi, nhưng ta cũng nghĩ ra cách phá giải rồi, hay là ngươi đổi bộ y phục khác, chúng ta đến võ trường so chiêu?”
Lời này đúng là hợp ý Công Tôn nhị, nàng vui vẻ đồng ý, cùng Liễu Tương Cư ra ngoài.
Quỳnh Nương lắc đầu, thầm nghĩ: Đáng tiếc mình tỉ mỉ trang điểm má phù dung cho nàng ấy mà chẳng ai biết hàng, chắc lát nữa sẽ bị mồ hôi trôi sạch mất.
Đúng lúc này bỗng nhìn thấy Hỉ Thước vội chạy đến bên cạnh mình, trừng mắt nói: “Vương phi, nghe thị vệ đồn trên đường dâng hương An Nghiệp trắc phi bị tặc nhân không biết nơi nào bắt cóc, hiện tại sinh tử không rõ.”
Quỳnh Nương chấn động, vội vàng hỏi Hỉ Thước tình hình cụ thể. Tính Hỉ Thước nóng vội, nghe thị vệ nói An Nghiệp trắc phi bị bắt cóc xong bèn chạy tới nói cho Quỳnh Nương, còn mình thì không biết chi tiết. Quỳnh Nương vội vàng gọi thị vệ đến hỏi tình hình cụ thể.
Lại nói về Nhị hoàng tử, sau khi tiễn Đại Di hòa thượng và Thượng Vân Thiên rời khỏi diễn lâu, hắn liền trở về vương phủ. Lưu Diệm ngồi trong thư phòng suy tư thế nào mới có thể bắt An Nghiệp trắc phi vào phủ. Nhưng thân phận An Nghiệp trắc phi hiển quý, hơn nữa phụ thân Liễu Mộng Đường cũng là trọng thần trong triều, tuy bị An Nghiệp vương liên lụy khiến thánh quyến không bằng trước nhưng vẫn không thể xem nhẹ. Lưu Diệm nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra biện pháp thích đáng, vừa có thể đạt được mục đích mà lại không liên lụy đến mình.
Lúc đầu Lưu Diệm nghĩ đến chuyện trói An Nghiệp trắc phi đi. Bây giờ An Nghiệp bị phế ngôi vị Thái Tử nên hầu như thế lực dưới tay tiêu tán sạch sẽ, An Nghiệp trắc phi cũng không được sủng ái, lúc đi ra ngoài chỉ đưa hai nha hoàn và mấy thị vệ đi theo. Thủ hạ của mình đông đảo, nếu bắt người đi không để lại dấu vết thì cũng chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng trắc phi của một đường đường Vương gia mất tích ở kinh thành hiển nhiên sẽ khiến phụ hoàng tức giận, liên lụy cực lớn, kết thúc không tốt.
Lưu Diệm nhìn chữ “nhẫn” mình viết trên vách tường, ánh mắt càng thêm ám trầm dưới ánh nến bập bùng, hắn nghĩ đến lời Thượng Vân Thiên, chung quy đời trước hắn vẫn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, đáng tiếc không có phúc hưởng thụ, bị giết trên hoàng tọa. Nếu lời Thượng Vân Thiên là thật, hiển nhiên kết cục của mình sẽ không ổn. Dù lời Thượng Vân Thiên là giả, xem tình hình bây giờ, mình có kế thừa ngôi vị hoàng đế hay không hãy còn phải khiến người khác nghe mình.
Nghĩ vậy, Lưu diễm gõ mặt bàn, cái nào hại ít thì chọn cái đó, nếu không thể sửa mệnh thì kết quả của mình sẽ khó đoán trước.
Hắn suy nghĩ, tìm ám vệ vương phủ đến, ghé tai dặn dò một lượt. Người nọ quen làm chuyện dơ bẩn trong bóng tối, xác nhận một lượt với điện hạ rồi mới lĩnh mệnh mà đi.
Mấy ngày sau, An Nghiệp trắc phi bị bắt cóc trên đường dâng hương, tất cả nha hoàn và thị vệ đi theo đều bị giết. Tin tức vừa truyền ra, triều đình và muôn dân vô cùng khiếp sợ.