Trọng sinh trở về vị trí cũ

Quỳnh Nương ngẩng đầu nhìn cái cột kia, bất kể là nhìn từ mỹ quan hay tác dụng, cây cột kia đều giống như vẽ rắn thêm chân, hình như là có người cố ý thêm vào…
 
Nàng thu hồi ánh mắt, đảo mắt nhìn Nhị hoàng tử, trầm giọng nói: “Một khi đã thế, vậy làm phiền nhị điện hạ rồi, ta chờ nhị điện hạ gọi đến, nhanh chóng làm sáng tỏ hiểu lầm.”
 
Nói xong lời này, Quỳnh Nương cúc lễ, xoay người rời đi.

 
Lưu Diệm nhìn bóng dáng nàng, không chuyển ánh mắt. Ngắm từ sau bóng dáng nhỏ như liễu kia, thật sự không nhìn ra là đã mang thai mấy tháng.
 
Từ trong miêu tả của Liễu Bình Xuyên, hắn biết kiếp trước Quỳnh Nương và Lang Vương không có giao thoa. Nửa đời trước của Lang Vương cũng có thể nói là cực không suôn sẻ.
 
Nhưng kiếp này chính là bởi vì Quỳnh Nương quay về Thôi gia sớm, bị Lang Vương liếc mắt một cái nhìn trúng, cường đoạt thú vào phủ, mệnh bàn cô độc cả đời của Sở Tà hoàn toàn thay đổi, không chỉ thay đổi ác danh, dần được danh tiếng trong văn võ bá quan, còn được hoàng đế sủng ái, là trọng thần được nể trọng.
 
Đương nhiên lí do hoàng đế sủng ái Sở Tà cũng không cho người ngoài biết. Nhưng ngoài Sở Tà là nhi tử ruột của phụ hoàng ra, hắn nhớ lại chuyện xảy ra mấy năm nay, liền phát hiện là Quỳnh Nương trực tiếp, hoặc là gián tiếp mà phát huy tác dụng thật lớn.
 
Đặc biệt là lần ở quân doanh, dưới tình huống đột nhiên xảy ra, còn là tình huống mà kiếp trước chưa trải qua, vậy mà phụ nhân này lại quyết đoán xuất kích, chủ động tìm đến mình, uy hiếp mình, tăng thêm dụ dỗ.
 
Khí phách này không phải nữ tử bình thường sẽ có. Thậm chí Lưu Diệm có chút tiếc hận nhàn nhạt, vì sao lúc trước người phát hiện ra báu vật này không phải hắn, mà là Sở Tà chứ?
 
Có điều bây giờ trù tính hành sự cũng chưa muộn, hắn đã biết bí mật xuất thân của Sở Tà, hiển nhiên sẽ nghĩ cách xuống tay xử lý, đầu tiên là sắp xếp một nử tử giống lão Lang Vương phi ở bên cạnh phụ hoàng.
 

Phụ hoàng thiên vị Sở Tà đơn giản vì hắn là nhi tử tốt trong lòng phụ hoàng thôi, nếu có người thay thế, có ân ái mới, vậy đâu còn cố kỵ tình cũ nữa?
 
Bước tiếp theo, hắn phải chặt đứt phúc duyên của Lang Vương, để nội bộ Quỳnh Nương và Lang Vương lục đục.

 
Theo miêu tả của Liễu Bình Xuyên, Quỳnh Nương tuyệt đối là người trong mắt không chứa được hạt cát, lúc trước Thượng Vân Thiên chỉ mới nạp một thiếp, phản ứng của Quỳnh Nương đã lớn như thế.
 
Còn tính của Sở Tà thì rõ rành rành ra đấy, nếu hắn không biết được chỗ kỳ lạ của nữ tử này, hai người nùng tình mật ý được một khoảng thời gian rồi cũng sẽ nhạt đi. Hơn nữa Liễu Bình Xuyên cũng nói kiếp trước Lang Vương cực độ háo sắc có nhiều thiếp thị, có thể thấy được ngọn nguồn là như thế.
 
Đến lúc đó nùng tình mật ý không còn nữa, Quỳnh Nương vẫn sẽ tận tâm trợ giúp Sở Tà sao? Nhất định là nản lòng thoái chí, tự động cầu đi.
 
Hắn muốn nhìn xem, lúc đó Lang Vương còn phúc vận thêm vào, uy hiếp nghiệp đế vương của hắn thế nào.
 
Lại nói Quỳnh Nương trở lại nhà thuyền, vẻ mặt ngưng trọng.
 
Sự cố lần này rõ ràng là có người động tay động chân, nhưng có ý gì thì không thể đoán được, không phải là muốn giam mấy cái thuyền mới lại chứ?
 
Đúng lúc này, nàng nhìn từ cửa sổ lầu hai nhà thuyền xuống, thấy một chiếc xe ngựa thuê lều lam chạy đến nhà thuyền, bên cạnh xe ngựa là một con ngựa, người ngồi trên lưng ngựa đúng là Liễu Tương Cư.
 
Có điều con ngựa hắn đang cưỡi là ngựa của Công Tôn nhị cô nương!
 
Đúng lúc này, Công Tôn nhị một thân nữ trang xuống khỏi xe ngựa, xem tình hình này, nàng ấy muốn vén váy trực tiếp nhảy xuống.
 
Nhưng Liễu Tương Cư lại ngăn cản nàng ấy, bởi vì không thể trực tiếp duỗi tay đỡ nên đưa roi ngựa của mình qua, để nàng ấy đỡ roi thong dong xuống ngựa như nữ tử bình thường.
 
Dù cách thật xa Quỳnh Nương cũng có thể thấy Công Tôn nhị trợn trắng mắt, như rất là khinh thường hành động này của ca ca. Nhưng mà, hiếm có là nàng ấy không đá bay thể diện đại ca mà hãnh diện đỡ roi ngựa xuống xe ngựa.
 
Chỉ chốc lát, Công Tôn nhị lên lầu, còn Liễu Tương Cư không lên ngựa mà ngồi xe ngựa thuê rời đi.

 
Công Tôn nhị vừa nhìn thấy Quỳnh Nương đã kêu khổ không ngừng: “Hôm nay gặp đại ca ngươi, hắn thấy ta mặc nữ trang cưỡi ngựa nhìn không thuận mắt, tận tình khuyên bảo, nói làm ta chóng mặt nhức đầu, dứt khoát thuê chiếc xe ngựa mới xong chuyện.”
 
Quỳnh Nương cười nói: “Đang ở kinh thành, nữ trang cưỡi ngựa bên đường quả thực không ổn, không phải đại ca cũng là vì tốt cho ngươi mới lo lắng như thế sao?”
 
Mặt Công Tôn nhị quá đen, không nhìn ra có đỏ hay không, chẳng qua vẻ mặt có hương vị không nói nên lời kia cũng là dư vị vừa rồi với Liễu Tương Cư.
 
Mấy ngày nay Quỳnh Nương nhìn thấy Công Tôn nhị và Liễu Tương Cư cùng nhau du lịch vài lần, rõ ràng Công Tôn nhị cũng nhìn hắn với con mắt khác, không biết đã thầm đùa giỡn Liễu Tương Cư chín chắn bao nhiêu lần rồi.
 
Dẫu sao cũng là nam nữ thanh xuân trẻ tuổi ngây thơ, cứ tiếp tục như vậy thì không tốt, vẫn phải đi con đường đừng đắn mới thỏa đáng.
 
Quỳnh Nương rèn sắt khi còn nóng: “Bởi vì phu nhân Liễu gia bị bệnh, đại ca tạm thời không thể quay lại bắc địa, mấy lần huynh ấy thành tín cầu hôn với đại ca ngươi, có phải ngươi cũng nên suy xét một chút hay không?”
 
Công Tôn nhị cười nói: “Xem ra nếu ta không thành thân thì ngươi và ca ca ta đều sẽ không bỏ qua cho ta, có điều Liễu Tương Cư quá mức chính trực, thật sự gả cho hắn chẳng phải sẽ gò bó tính ta sao, giống như bây giờ là tốt rồi, đã là tri kỷ, cần gì phải sớm sớm chiều chiều?”
 
Quỳnh Nương không theo kịp Công Tôn nhị chân dài, trước đó nàng không muốn gả đi đã kinh thế hãi tục. Không ngờ Công Tôn nhị nói còn kinh người hơn, lờ mờ có ý chơi chơi rồi thôi với đại ca.
 
Quỳnh Nương lập tức đập bàn: “Đại ca ta há là người để chơi rồi thôi? Chẳng lẽ ngươi cũng giống…”
 
Nói được một nửa, Quỳnh Nương nuốt lời nói vào, nàng vốn muốn hỏi có phải Công Tôn nhị cũng giống Cận Vân Hi, tiêu khiển với Liễu Tương Cư không, nhưng lời này nói được một nửa, nàng nghĩ không thể nói nữa nên lại nuốt vào.
 
Nhưng Công Tôn nhị lại biết rõ nội tình, nàng cười: “Biết người ngươi nói là ai. Ta không giống nàng ấy. Nàng ấy dựa vào quyền cao, còn ta không phải yêu sâu sắc thì không chịu tạm chấp nhận thôi.”
 

Quỳnh Nương lười nghe nàng ấy nói chuyện đó, bèn nói chuyện xảy ra ở xưởng đóng tàu hôm nay cho Công Tôn nhị nghe.
 
Công Tôn nhị giương mày rậm: “Vương phi có nhớ rõ người đặt cột là ai không, ta lén đi bắt hắn thẩm vấn.”
 
Quỳnh Nương nói: “Lúc ấy ta đã gọi người có tham gia trong việc chế tạo thuyền đến, bọn họ cũng không biết cây cột kia được dựng lên từ khi nào, mà người chế thuyền thiếu một người tên Trịnh Thắng, nghe nói là lão mẫu ở nông thôn bệnh nặng, hắn về quê tẫn hiếu.”
 
Công Tôn nhị nói: “Ta sẽ lập tức ra lệnh cho thủ hạ đi tra, có điều thủ đoạn này không đủ để mưu hại Vương phi, người làm việc sau lưng muốn thế nào?”
 
Công Tôn nhị cười hắc hắc: “Nếu Vương phi gả cho người bình thường, có lẽ là có người mượn cơ hội lừa đảo, hoặc là thấy ngươi đẹp, muốn mượn cơ hội thân cận với ngươi thôi đúng không?”
 
Quỳnh Nương cười nói: “Ta lớn bụng rồi, còn đẹp gì đâu?”
 
Công Tôn nhị nói: “Trời ạ, đúng là có người đẹp mà không tự biết? Chẳng trách Lang Vương thích ăn dấm, thú được mỹ thê thế này, thật sự mệt tâm!”
 
Hai người cười đùa, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng chờ động tĩnh của Binh Bộ.
 
Ba ngày sau Quỳnh Nương mới được tin, Nhị hoàng tử đã kiểm chứng chuyện này không liên quan gì đến Lang Vương phi, có điều Lang Vương phi phải đích thân đến sở thuyền của Binh Bộ một chuyến, ký giấy cam đoan sau này không vi phạm quy định chế thuyền là xong.
 
Đã không sao rồi, hiển hiên Quỳnh Nương vui vẻ đồng ý, hẹn thời gian với sở thuyền.
 
Ngày ấy đúng là hôm ba sở kinh thành tìm trạm gác, cho nên Lang Vương đã rời phủ từ sáng sớm tinh mơ.
 
Quỳnh Nương vừa đến sở thuyền, thấy Nhị hoàng tử cũng đang xuống xe ngựa.
 
Hắn đi đến trước xe ngựa của Quỳnh Nương, nhẹ giọng nói: “Vừa vặn hôm nay đến sở thuyền làm việc, rất có duyên với Vương phi.”
 
Quỳnh Nương mỉm cười: “Kinh thành là nơi lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chưa nói đến cái gì duyên hay không duyên, có điều lần này hiểu lầm có thể sáng tỏ, đúng là phải cảm tạ Nhị hoàng tử.”
 

Lưu Diệm phất tay: “Thân mình Lang Vương phi không tiện, mời vào trong phòng ngồi nói chuyện.”
 
Quỳnh Nương vào trong sở thuyền, Nhị hoàng tử còn đích thân đặt đệm mềm lên ghế bảo Quỳnh Nương ngồi xuống để nàng tiện viết công văn.
 
Tuy Quỳnh Nương nói không khát nước nhưng Nhị hoàng tử vẫn đặt một chén trà hoa quế mứt táo từ trong tay thị nữ đến bên tay Quỳnh Nương.
 
Viết công văn xong. Nhị hoàng tử kiểm tra thấy không có chỗ sai rồi nói gần đây sở thuyền muốn vận chuyển một lô hàng hóa, đáng tiếc không đủ thuyền, lại không thể tín nhiệm nhà thuyền khác nên muốn hợp tác với nhà thuyền của Quỳnh Nương.
 
Quỳnh Nương vẫn không thể nhìn thấu Nhị hoàng tử, cũng lười xã giao với người lòng dạ quá sâu, lập tức uyển chuyển từ chối, nói hành trình của nhà thuyền đã xếp đầy, có lòng mà lực không đủ.
 
Nhị hoàng tử cũng không kiên trì, nói sắp đến sinh thần Vương phi Vệ thị của mình, mời Lang Vương và Lang Vương phi đến đúng giờ.
 
Hiển nhiên loại xã giao này không thể từ chối. Nếu vô ý, tương lai Nhị hoàng tử này rất có khả năng bước lên ngôi vị hoàng đế. Lại nói tiếp, tướng công của mình cũng là vi thần dưới hắn.
 
Hơn nữa tuy rằng Lang Vương nghi kỵ Nhị hoàng tử và Tĩnh Mẫn Phi nhưng mặt ngoài hai người vẫn duy trì thể diện bằng hữu cũ ngày xưa.
 
Nếu có thể, Quỳnh Nương rất muốn hóa giải nghi kỵ của Nhị hoàng tử với Lang Vương. Hai người bọn họ quay lại Giang Đông, thành thật làm phiên vương thì tốt.
 
Nhưng tất cả cũng phải xem ý người bề trên. Bây giờ Quỳnh Nương không thể hiểu rõ vị Nhị hoàng tử này.
 
Nếu không phải nàng và Lang Vương đã thành thật với nhau, ai nấy nói ra suy nghĩ trong lòng, có lẽ nàng sẽ cảm thấy Nhị hoàng tử này làm người không tồi, giữ gìn bản thân trong sạch. Lại hoặc là nếu như nàng chưa thành hôn, thậm chí sẽ nghĩ lầm Nhị hoàng tử đang vồn vã với mình.
 
Lúc Nhị hoàng tử tỏ vẻ, không yên tâm để một mình nàng về phủ, muốn cưỡi ngựa dẫn người hộ tống nàng một đoạn đường, bỗng có người cao giọng nói: “Đa tạ ý tốt của nhị điện hạ, đã là Vương phi của thần, đích thân thần hộ tống là được.”
 
Quỳnh Nương quay đầu nhìn, Lang Vương vốn đang tuần tra ba sở ngoài kinh thành lại mặc quân trang cưỡi ngựa dẫn theo một đám thị vệ xuất hiện ngoài cửa lớn sở thuyền.
 
Hiển nhiên Nhị hoàng tử cũng không đoán được, hắn khẽ cười nói: “Vong Sơn có thể bớt thời giờ đến, chẳng lẽ là không yên tâm Vương phi? Nơi này có ta, sao có thể không đưa Vương phi về được chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận