Trọng sinh trở về vị trí cũ

Ra khỏi Hoàng Tự, Lang Vương không hỏi Quỳnh Nương rằng Thái Hậu nói gì với nàng. Loại chuyện này, từ trước đến nay hắn tín nhiệm Quỳnh Nương, nếu nàng muốn nói, hắn sẽ nghe; nàng không nói, hắn cũng không hỏi.

Quỳnh Nương nghĩ lúc này phải nói hết với Lang Vương, lát nữa sẽ nói chuyện vô cùng quan trọng, không thích hợp ở Thôi phủ, Quỳnh Nương chủ động mở miệng muốn về phủ với Lang Vương.

Lang Vương vô cùng vui mừng, không ngờ một chuyến đến Hoàng Tự lại có hiệu quả, chẳng lẽ là Thái Hậu khuyên bảo nàng?

Vào vương phủ, Quỳnh Nương không kịp phong hoa tuyết nguyệt với hắn, nói lời Thái Hậu nói với nàng kỹ càng tỉ mỉ lại cho Lang Vương nghe, Lang Vương nghe xong trầm mặc một lúc lâu không nói gì.

Quỳnh Nương nói: “Lấy địa vị thân phận của Thái Hậu, không cần phải lừa gạt chúng ta, mọi lời đều là thật. Nếu vậy, đời trước của ta chàng phất cờ tạo phản có thể là bởi vì chuyện này.”

Ánh mắt Lang Vương thâm trầm, tuy rằng Quỳnh Nương nhắc đến kiếp trước vài lần, nhưng đột nhiên nghe nói hắn của kiếp trước lạnh lùng quái gở lại như là người xa lạ không quen biết.

Nếu kiếp trước, hắn không được báo trước mà biết về thân thế, lại hiểu lầm là Thái Hậu hạ lệnh hại chết mẫu thân, hắn sẽ làm thế nào? Hắn cũng không biết, nhưng có điều, hắn dám khẳng định, kiếp này dù hắn thật sự nghĩ Thái Hậu hại chết mẫu thân cũng sẽ không phải không quan tâm.

Dẫu sao hắn có thê tử có nhi nữ, nếu chỉ một mực phát tiết thù hận trong lòng, bọn họ sẽ làm thế nào?

Cho nên hắn suy tư thật lâu rồi nói: “Kinh thành không phải nơi an cư, chúng ta vẫn nên sớm trở về Giang Đông mới có thể an gối vô ưu, đến lúc đó bất kể tình thế trong kinh thành diễn biến thế nào cũng không thể đụng đến chúng ta.”

Quỳnh Nương nói: “Cha nương và đại ca cũng phải đến Giang Đông, nếu còn ở kinh thành, ta thật sự không yên lòng.”

Lang Vương nói đúng vậy, còn nói thêm: “Việc cấp bách là thế nào mới có thể để thánh thượng mau chuẩn bổn vương về Giang Đông.”

Trên đường đến Quỳnh Nương đã nghĩ kỹ rồi: “Có thể xin Thái Hậu cứu vãn thay. Thánh thượng phụng mẫu chí hiếu, nếu Thái Hậu khuyên bảo, thánh thượng sẽ chấp thuận cho chúng ta trở về Giang Đông.”

Thật ra đề nghị của nàng và suy nghĩ của Lang Vương không mưu mà hợp.

Bây giờ hắn càng chắc chắn cái chết của mẫu thân không đơn thuần, độc thủ sau bức màn âm hiểm như vậy, hắn nhất định sẽ không để Quỳnh Nương và hài nhi đặt mình trong hiểm cảnh.

Ban đêm cùng ngày, Lang Vương liên tiếp viết năm phong thư gửi về Giang Đông, thu xếp công việc quay lại. Quỳnh Nương cũng không ngủ, xuống phòng bếp nhỏ hầm tổ yến bồi bổ cho Lang Vương, mài mực ngồi bên cạnh hắn.

Lang Vương viết đến mệt mỏi, giương mắt nhìn nàng, dưới ánh đèn tối tăm, sườn mặt của nàng dịu dàng mà tuyệt mỹ, Lang Vương duỗi tay cầm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu bổn vương vào Hoàng Tự, nàng sẽ bỏ ta mà đi sao?”

Quỳnh Nương ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí kiên định: “Có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để chàng vào Hoàng Tự!”

Vốn dĩ Lang Vương chỉ đang cảm khái, không ngờ lại làm tiểu nương tử nhà mình phát ra lời khẳng khái như hào kiệt cứu mỹ nhân, tâm tình tích tụ một đêm đột nhiên vì vậy mà rung động, hắn cười nói: “Nếu là vạn tuế hạ chỉ, nàng có bản lĩnh gì?”

Để hắn an tâm, Quỳnh Nương chuyển tay vẽ lộ tuyến nàng đã trù tính lên giấy, thực sự có ngộ nhỡ thì nên ra khỏi thành vào hải cảng rồi chuyển sang đường thuỷ, tung bay ra biển thế nào, nàng đều đã chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ.

Lúc đầu Lang Vương còn xem rất vui vẻ, nhưng sau đó lại thấy không bình thường, hắn thử thăm dò: “Nếu sau khi đưa hưu thư, bổn vương khăng khăng đòi Hy Hoà, Nhược Hoa về, chỉ không cần nàng, nàng sẽ làm thế nào?”

Quỳnh Nương không trả lời, chỉ mỉm cười nói: “Tổ yến lạnh sẽ uống không ngon nữa, chàng uống chút đi…”

Có điều nụ cười kia thấy thế nào cũng là trong dịu dàng lộ ra giảo hoạt, làm Sở Tà không chắc chắn lắm. Hắn uống tổ yến nóng hổi, suy nghĩ trong đầu là, về đến Giang Đông, nhất định phải trăm phương nghìn kế dỡ thuyền biển xuống!

Qua hai ngày, dưới thỉnh cầu của Lang Vương, rốt cuộc vạn tuế bất đắc dĩ sửa miệng, ân chuẩn Lang Vương về quê tẫn hiếu thúc công.

Lang Vương về phủ rồi không ngừng chuẩn bị việc để về quê, thậm chí vào đêm rồi mà hạ nhân Lang Vương phủ vẫn đang thu thập hành lý.

Đêm nay thật dài, người cũng chưa ngủ như vậy, còn có Nhị hoàng tử Lưu Diệm.

Hôm nay lúc nhận được phong thư mật, thậm chí hắn kích động đến nỗi ngay cả bữa tối cũng chưa ăn, hai mắt nửa khép ngồi trên ghế thư phòng, trong lòng tính toán bước tiếp theo phải làm thế nào.

Lưu Diệm làm việc kín đáo, từ lâu trước đó đã cố ý kết giao với thái giám và quản sự các phủ hoàng tử khác trong cung, Hoàng Tự cũng không bỏ qua. Lúc biết Thái Hậu biết về thân thế của Lang Vương từ chỗ mẫu thân, Nhị hoàng tử liền bí mật lệnh cho người hầu hạ bên cạnh Thái Hậu chú ý đến hành động của Thái Hậu.

Khoảng thời gian trước hắn được mật báo Thái Hậu phái nhân thủ đến Giang Đông, lập tức lệnh cho ám vệ âm thầm đi theo, điều tra rõ mục đích của Thái Hậu.

Kết quả theo dõi một hồi, thu hoạch rất nhiều, tuy rằng lúc ám vệ trộm thư bị phát hiện, nhưng phong thư tới tay đã đủ để được việc.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo, Thượng Vân Thiên cầu kiến.

Thượng Vân Thiên gặp Nhị hoàng tử, hành lễ rồi vội vàng hỏi: “Trước đó thần đã phân tích tình thế cho điện hạ, nói nhất quyết không thể để Sở Tà trở về Giang Đông, điện hạ cũng đã thầm chấp nhận. Lần này Sở Tà xin về Giang Đông, vì sao điện hạ lại không cản trở, cuối cùng để tên kia được về?”

Nhị hoàng tử nâng mắt lên, trầm giọng hỏi: “Ngươi đang trách tội ta để oan gia đối đầu, tình địch đoạt thê kiếp này của ngươi đi sao?”

Lúc này Thượng Vân Thiên mới nhận ra bởi vì sốt ruột mà nói chuyện vô lễ, hắn vội vàng lui về phía sau một bước, cúi người nói: “Thần tuyệt đối không dám. Thần nhất thời nóng vội, mong điện hạ khoan thứ.”

Nhị hoàng tử nhàn nhạt nói: “Không sao, bổn vương cũng biết Vân Thiên hận Sở Tà đoạt thê, dưới tình thế cấp bách nói không lựa lời, bổn vương sẽ không trách tội”, nói xong nhoẻn miệng cười.

Lưng Thượng Vân Thiên bỗng nhiên chảy mồ hôi lạnh. Mới đầu hắn cũng xúc động vì phong độ và hoài bão của Nhị hoàng tử như các triều thần khác, cho rằng hắn là khiêm khiêm công tử khó cầu. Nhưng sau khi làm thủ hạ cho Nhị hoàng tử một khoảng thời gian, Thượng Vân Thiên đã biết khiêm tốn rộng lượng đều là Nhị hoàng tử bình thường dùng để tỏ vẻ, trong xương cốt lại tàn nhẫn vô tình, đặc biệt coi trọng thân phận tôn ti đắt rẻ sang hèn. Vừa nãy mình kích động nói chuyện có chút va chạm với hắn, đúng là phạm vào tối kỵ của Nhị hoàng tử.

Bây giờ đúng là lúc dùng người, hiển nhiên sẽ không sao, một khi Nhị hoàng tử lên ngôi, nói không chừng ngày nào đó mình sẽ bị tính sổ…

Nhị hoàng tử đứng dậy cầm lấy một quyển sách từ trên kệ, rút ra một phong thư ở giữa, đưa cho Thượng Vân Thiên, nói: “Ngươi đọc đi.”

Thượng Vân Thiên đọc hết thư, hít một ngụm khí lạnh, không dám tin mà ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ, theo như những gì trong thư nói, chẳng lẽ Sở Tà là long tử?”

Khoé miệng Nhị hoàng tử cong lên, lộ ra nụ cười hàm chứa lạnh lẽo vô tận, nói: “Đúng thế, nếu không thì vì sao phụ hoàng lại cưng chiều hắn như vậy, ngay cả thập đệ bị hắn bắn trọng thương cũng tha nhẹ.”

Thượng Vân Thiên chấn động, cúi đầu một lúc lâu không nói gì. Kiếp trước hắn không phải là người tham dự mấy vòng xoáy kinh thành, rất nhiều chuyện chỉ thấy được kết quả, không biết nguyên do. Còn đời này hắn sống hoàn toàn khác đời trước, đã biết rất nhiều bí mật ẩn sâu ngoài mặt, thầm than đời trước hắn thân ở trong triều đình nhưng chưa từng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng xem nhẹ nhiều biến đổi liên tục.

Nhị hoàng tử vẫn xem xét vẻ mặt Thượng Vân Thiên, chỉ đợi cuối cùng nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào, ngươi sợ rồi?”

Thượng Vân Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: “Lúc đó thần còn giúp đỡ điện hạ đối phó với Thái Tử, sao có thể sợ hãi một tạp chủng ngay cả danh phận cũng không có chứ! Thần chỉ đang cảm thán trời xanh không có mắt. Thần khổ đọc sách thơ từ nhỏ, gà chưa gáy đã dậy, mười năm gian khổ học tập mới có thể làm quan. Còn Sở Tà không học vấn không biết cách ứng xử, lại ngang ngược ương ngạnh, nhưng sinh ra đã làm Vương gia. Thần cho rằng đây là may mắn trời ban, không ngờ lại là long tử. Nếu hắn biết được thân thế của mình, nhất định sẽ chấn động triều dã, dã tâm bừng bừng mưu toan kế thừa ngôi vị. Thần nguyện phụ tá phía sau điện hạ, bất kể Sở Tà có thân phận gì, tất làm hắn vĩnh viễn không thể xoay người!”

Một lát sau, Thượng Vân Thiên lại nói: “Đã vậy, vì sao điện hạ vẫn để hắn về Giang Đông chứ, như vậy, hắn liền có tự tin và thực lực để tạo phản.”

Nhị hoàng tử cười: “Nếu Sở Tà là thần tử bình thường thì giữ lại ở kinh thành cho khoẻ. Bổn vương cũng suy ra chỗ không đúng từ thái độ của phụ hoàng với Sở Tà, cẩn thận chứng thực mới phát hiện thân thế của hắn. Nếu ở lại kinh thành, một khi thân thế của hắn bị tiết lộ, ngược lại có khả năng rất nhiều đại thần triều đình sẽ dựa vào hắn, với bổn vương lại là bất lợi lớn. Hơn nữa lấy sự cưng chiều của phụ hoàng với hắn, không dám nói bổn vương nhất định sẽ được lập làm Thái Tử.”

Ngừng lại một chút, Nhị hoàng tử lại nói: “Thư này là Thái Hậu viết, trùng hợp là cô cô và trượng phu của cô cô lần lượt qua đời sau hai tháng từ phong thư này. Cho nên bổn vương để hắn về Giang Đông, để hắn đọc được phong thư này, theo tính Sở Tà, tất nhiên sẽ khởi binh báo thù cho phụ mẫu. Khi đó phụ hoàng không có lựa chọn nào nữa, ngôi vị hoàng đế ngoài ta còn là ai?”

Tiếp theo Nhị hoàng tử hăng hái nói: “Đến lúc đó ta sẽ công bố thận phận Sở Tà không phải nhi tử của lão Lang Vương, tất nhiên Sở gia và Giang Đông sinh ra nghi ngờ, không toàn tâm toàn ý giúp đỡ hắn nữa. Sau đó ta lại lấy danh phận triều đình đại nghĩa hoặc phân hoá mọi người Sở gia và Giang Đông, hoặc mượn sức, làm sụp đổ. Lại khởi binh triều đình, đợi địch mệt rồi đánh, lấy nhiều đánh ít, khi đó hiển nhiên có thể một lần là xong, đế định thiên hạ.”

Thở phào nhẹ nhõm, Nhị hoàng tử khôi phục vẻ hờ hững: “Ngươi nói đời trước hắn bị cầm tù Hoàng Tự, kết cục này rất tốt. Đã thế, chúng ta cần sửa đổi mệnh tuyến của hắn, khiến cho hắn đi thẳng đến con đường cuối cùng theo quỹ đạo.”

Thượng Vân Thiên vui lòng phục tùng, cúi đầu nói: “Điện hạ diệu kế, ti chức ngu dốt, suýt thì hiểu lầm điện hạ.”

Rời khỏi thư phòng, Thượng Vân Thiên phát hiện sau lưng đã ướt đẫm. Hắn vẫn còn sợ hãi, hôm nay biết được nhiều bí mật như vậy, không ngờ Sở Tà cũng là hoàng tử.

Cho tới nay, hắn tự nhận là giúp đỡ chính nghĩa, tận trung với triều đình, loại bỏ nghịch thần tặc tử. Nhưng bây giờ, hắn lại đột nhiên phát hiện, dù hắn trọng sinh, thật ra lại biết rất ít.

Hắn đột nhiên nhớ tới kiếp trước, cảnh hắn sắp chết, dường như có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, nỗi lòng phiền loạn.

Còn Nhị hoàng tử trong thư phòng lại bỗng nhớ ra Lang Vương sắp đi xa, để lại tiểu kiều nương bơ vơ không nơi nương tựa, ngày mai nghỉ tắm gội hắn sẽ đến thăm một phen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui