Quỳnh Nương nghe Hỉ Thước nói xong lại cười, để Thúy Ngọc nâng Hỉ Thước dậy: “Không phải không thương ngươi, không phải kiến thức hạn hẹp, chủ tớ chúng ta, lúc ngươi đến bên cạnh ta, ta đã nói rõ mình cũng xuất thân nghèo khổ, tất nhiên sẽ không khắt khe với ngươi. Nếu… ngươi muốn đi, ta sẽ không kiên quyết giữ ngươi lại, bạc chuộc thân của ngươi ta sẽ không lấy, đó là khế ước cho ngươi. Lần này nhà chúng ta sẽ đến Giang Đông, ngươi về quê đi, đến bên phụ mẫu tẫn hiếu.”
Hỉ Thước thấy Quỳnh Nương không làm to chuyện này đến trước mặt nhị lão Thôi gia, nàng thở phào một hơi.
Mấy hôm trước, nàng lén lút nói chuyện với Thôi Truyền Bảo, ý của hắn là muốn nói cho lão gia và muội muội nghe, để giữ nàng lại.
Lúc mới vào Thôi gia, nàng lén lút nói chuyện với Thôi Truyền Bảo rất hợp, Thôi Truyền Bảo cũng không ra vẻ thiếu gia trước mặt nàng. Thường xuyên qua lại, thiếu nam thiếu nữ gần tuổi, bất tri bất giác sinh lòng ái mộ.
Bây giờ nàng cũng coi như là đi theo Quỳnh Nương kiến thức nhảy vọt, hiển nhiên biết dù Quỳnh Nương và Lang Vương thật sự hưu ly, nàng vẫn không trèo cao vào nổi bậc cửa Thôi gia, một khi đã vậy, cần gì để người ra mắng là tiện nhận trèo cao bò giường, không bằng xin về nhà.
Cho nên hôm nay nương cớ Quỳnh Nương dò hỏi, liền chủ động mở miệng nhắc đến.
Bây giờ Quỳnh Nương đã đồng ý, nàng trịnh trọng dập đầu với Quỳnh Nương, đứng dậy trở về dọn đồ, nhờ người bảo cha và huynh trưởng đến chuộc thân cho mình.
Nhưng cuối cùng Thôi Truyền Bảo lại biết chuyện này.
Hắn vượt sân trộm đến gặp Hỉ Thước, lại thấy nàng đang dọn đồ, hỏi nàng nàng cũng không nói gì.
Thôi Truyền Bảo sốt ruột, lập tức muốn đi nói với cha nương, Hỉ Thước thấy hắn hồ đồ, nàng bèn nói chuyện mình muốn chuộc thân ra.
Chuyện này làm Thôi Truyền Bảo càng nóng nảy, hắn muốn đi tìm Quỳnh Nương, Hỉ Thước kéo cũng không kéo được.
Hôm nay Lang Vương nghỉ tắm gội, bởi vì đang xếp hành lý nên vương phủ rất loạn, hắn đến chỗ Quỳnh Nương an thần.
Hôm nay hoàng đế lại tuyên hắn vào cung, bây giờ Sở Tà đã biết chân tướng, thật sự không muốn nhận phụ tử tình duyên gì đó với ông ta, ngay cả cửa cung cũng lười vào, cáo ốm không đến được.
Nhưng mỗi khi nhớ đến thân thế, lòng hắn khó hoá giải, Quỳnh Nương dỗ hắn như dỗ cháu ngoại trai, nấu hoa quế đường khoai sọ cho hắn.
Điểm tâm ngọt nàng nấu được mẫu thân Lưu thị chân truyền, nước đường hoa quế nấu thành màu tương đỏ, phiếm ánh sáng mặt trời sau trưa.
Dù không thích ngọt như mạng giống trẻ con, Lang Vương cũng rất thích ăn loại khoai sọ ngọt thơm này.
Hai đứa nhỏ tham ăn thấy cha ăn đồ toả mùi thơm cũng ô ô oa oa bò lên đùi cha. Tiểu Hy Hoà mạnh mẽ, cưỡi lên người cha rồi, cây giáo nhô ra, vẩy nước ào ào, suýt thì văng vào trong bát Sở Tà, cho hắn thêm đồ ăn mới mẻ.
Bên này Quỳnh Nương dở khóc dở cười bế nhi tử lên, bên kia ngoài viện truyền đến tiếng Thôi Truyền Bảo.
Quỳnh Nương biết vì sao hắn đến, nàng bảo Thúy Ngọc truyền lời, để hắn chờ ở ngoại thính.
Lang Vương không cao hứng, cảm thấy sau khi qua hưu thư, Quỳnh Nương xem mình như người ngoài, ngay cả chuyện trong nhà cũng không cho hắn nghe.
Thay y phục giúp Lang Vương xong, Quỳnh Nương khuyên can mãi, khuyên hắn về vương phủ của mình rồi mới đi gặp Thôi Truyền Bảo.
Thôi Truyền Bảo nói ra chuyện hắn và Hỉ Thước lưỡng tình tương duyệt, mong muội muội nói giúp với cha nương, thành toàn thay hắn, Quỳnh Nương nhẫn nại hỏi: “Cha nương tìm cho huynh nhiều hôn nhân như vậy, tiểu gia bích ngọc thương hộ giàu có, thiên kim thanh tú dòng dõi thư sinh, thậm chí còn có vài tiểu thư nhà quan lại, vì sao huynh đều chướng mắt?”
Thôi Truyền Bảo đã đọc sách trong thư viện được một khoảng thời gian, tuy rằng nền tảng còn kém, không so được với những người khổ đọc từ nhỏ, nhưng cũng xem như mở mang tầm mắt có thêm kiến thức, hiển nhiên cũng hiểu rõ nếu mình muốn nâng một nha hoàn làm thông phòng, người trong nhà sẽ không nói gì, nhưng nếu cưới nha hoàn của muội muội làm thiên kim, thật sự sẽ khiến người ta cười rụng răng.
Nhưng Hỉ Thước lại nói rõ ràng cho hắn, nàng tuyệt đối không muốn làm thông phòng.
Nghĩ đến chuyện không nhìn thấy Hỉ Thước nữa, hắn cắn chặt răng: “Muội muội, ta biết nếu ta cưới Hỉ Thước, có lẽ muội sẽ chướng mắt. Tựa như lúc trước cha nương xem những nhà giàu có cho muội, muội lại ghét bỏ bọn họ học thức nông cạn. Nhưng ta không giống muội, từ nhỏ muội sinh ra và lớn lên ở Liễu gia, kiến thức và sự từng trải là thứ ta không thể bì kịp. Thôi gia chúng ta cũng may mắn có muội mới có cuộc sống giàu có sung túc bây giờ. Nhưng ta giống cha nương, tuy rằng thân thể hưởng thụ phú quý, nhưng dẫu sao cũng không phải lão gia và công tử chính thống gì, ta tự thấy không qua lại được với những tiểu thư đó, không như Hỉ Thước, ta cùng với nàng ấy nói cái gì cũng tự tại, làm cái gì cũng vui vẻ…”
Thật ra lời Thôi Truyền Bảo nói, Quỳnh Nương cũng hiểu. Như cha nuôi lợn ở hoa viên, mẫu thân vẫn còn thói quen vá nội y đã rách lại để mặc, biết lâu dài người dưỡng thành bản tính cũng không bởi vì của cải chợt tăng mà thay đổi.
Nàng trở về, làm Thôi gia hoàn toàn xảy ra biến hóa. Tỷ như bây giờ phụ thân tâm tình thoải mái, không lo ăn uống, cũng không có dấu hiệu nhiễm bệnh nặng. Còn Thôi Truyền Bảo cũng tránh được vận mệnh cưới thê tử có tật xấu phá hoại gia phong, cuối cùng chọc phải kiện tụng mạng người.
Sau đó các thay đổi khác, Quỳnh Nương bất lực.
Theo lý mà nói, bây giờ Thôi gia mang cái danh nhà giàu số một của kinh thành, cô nương gì mà không cưới được?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, những cô nương đó chịu gả vào Thôi gia là đến vì tiền bạc của Thôi gia, hay là đến vì phẩm học của ca ca?
Hơn nữa cha nương của mình có rất nhiều thói quen thôn quê, sinh hoạt cùng một khoảng thời gian, liệu có ngầm khinh thường bà bà công công không?
Sở Tà đang nhìn chằm chằm, nàng đến Giang Đông rồi tất phải về vương phủ. Đến lúc đó trong nhà có tức phụ không một lòng với người Thôi gia, tương lai sẽ thế nào, Quỳnh Nương cũng không thể suy đoán.
Thật ra nếu không nói chuyện Hỉ Thước đã từng là nha hoàn của mình, nàng ấy thật sự là đại tẩu tốt.
Hỉ Thước kiên định chịu khó, lại xuất thân nghèo khổ, sống chung với cha nương và ca ca hiển nhiên không có lời nào để nói…
Nhưng nếu Hỉ Thước chỉ ham tiền bạc của Thôi gia mà không thật lòng yêu ca ca, vậy không thể nghi ngờ là nàng sẽ can thiệp, không mang tai hoạ đến cho Thôi gia.
Vì vậy, chuyện của hai người, Quỳnh Nương nhất định sẽ cân nhắc, sẽ không dễ dàng bỏ mặc.
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương thử nói với ca ca: “Hỉ Thước đã nói với muội là nàng ấy muốn chuộc thân, không lâu sau sẽ quay lại quê nhà. Còn cả nhà chúng ta cũng phải đến Giang Đông. Nam bắc cách trở, thiên sơn vạn thủy, thời gian lâu rồi lòng ca ca tự nhiên sẽ phai nhạt.”
Thôi Truyền Bảo thấy muội muội cũng không quan tâm, vô cùng sốt ruột, hắn bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Quỳnh Nương thấy vẻ mặt hắn kì lạ, nàng vội vàng hỏi: “Ca ca, huynh muốn đi đâu?”
Thôi Truyền Bảo cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nói: “Ta đi tìm cha nương, nói cho bọn họ ta muốn nghênh thú Hỉ Thước. Nếu cha nương không đồng ý, ta sẽ quỳ gối trước mặt bọn họ không đứng dậy.”
Lúc này Hỉ Thước đột nhiên từ ngoài cửa đi vào, banh khuôn mặt nhỏ, dương cằm lạnh giọng nói: “Ngươi đứng lại đó cho ta! Lần trước chuyện gái giang hồ đã làm lão gia phu nhân rầu thúi ruột, đủ mất mặt rồi. Bây giờ ngươi đi quỳ cầu xin lão gia phu nhân, có từng suy nghĩ cho lão gia phu nhân chưa, lan truyền ra ngoài, Thôi gia còn muốn thanh danh không? Ngươi càn quấy như vậy, có từng nghĩ cho tiểu thư nghĩ chưa? Tiểu thư thân là nữ phú hào kinh thành, Lang Vương phi tương lai, thân phận tôn quý cỡ nào, chẳng lẽ lại bởi vì ca ca không nên thân là ngươi mà bị người ta nhạo báng sao? Vì chuyện riêng của bản thân, ngay cả cha nương muội muội chí thân cũng không để ý sao?”
Nàng mang vẻ mặt nghiêm khắc nói chuyện lập tức nói cho Thôi Truyền Bảo đang khó chịu ngây người. Hắn chỉ muốn thành thân với Hỉ Thước, cái khác đều chưa từng nghĩ đến, nghe Hỉ Thước nói xong, hắn tức khắc đánh mất khí thế vừa rồi, ngây ngốc đứng tại chỗ, lúng túng không nói lên lời.
Quỳnh Nương nhìn đến đây, thầm nghĩ bình thường không phát hiện, Hỉ Thước đã hiểu lý lẽ, lại đủ đanh đá, vừa hay có thể quản được ca ca. Ngôn Tình Nữ Phụ
Hoá ra Hỉ Thước nhìn thấy Thôi Truyền Bảo rời đi, lo lắng dưới tình thế cấp bách hắn sẽ làm ra chuyện gì, bèn theo sau đuôi. Thôi Truyền Bảo vào sảnh ngoài của Quỳnh Nương, Hỉ Thước nhẹ nhàng đi đến nghe lén. Nghe Quỳnh Nương nói đến thiên sơn vạn thủy, nam bắc cách trở, trong lòng đột nhiên khổ sở, vành mắt đỏ lên. Tiếp theo nghe Thôi Truyền Bảo nói muốn đi quỳ cầu xin cha mẹ, nàng lập tức nóng nảy, không nhịn được đi vào quát Thôi Truyền Bảo.
Hỉ Thước thấy Thôi Truyền Bảo bất động tại chỗ, vội vàng hành lễ với Quỳnh Nương, đang muốn mở miệng, đột nhiên ngoài cửa truyền đến: “Nói rất đúng, nói rất đúng”, theo tiếng, lão gia và phu nhân từ ngoài cửa đi vào.
Sắc mặt Hỉ Thước trở nên trắng bệch trong nháy mắt, cố nén bất an trong lòng, động tác cứng đờ thỉnh an lão gia phu nhân.
Thôi Truyền Bảo nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Hỉ Thước, tiến lên một bước chắn trước mặt Hỉ Thước, nói: “Cha, nương, chuyện không liên quan Hỉ Thước, là con chủ động cầu thú Hỉ Thước, có điều nàng ấy vẫn không chịu đồng ý…”
Quỳnh Nương cũng đứng lên, mời cha nương ngồi xuống.
Lưu thị ngồi trên ghế, cẩn thận đánh giá Hỉ Thước từ trên xuống dưới từ trái qua phải. Gương mặt vốn trắng của Hỉ Thước lại trắng đi vài phần, hoàn toàn nhìn không ra một chút huyết sắc.
Khoảng thời gian này Lưu thị phát hiện nhi tử thường xuyên ngây ngốc, mất hồn mất vía, bởi vì chuyện gái giang hồ mà trong lòng bà có chút bất an, nói cho bạn già, hai người âm thầm quan sát nhi tử. Hôm nay nhìn thấy nhi tử vào sân của nữ nhi, nghĩ nhi tử muốn nói tâm sự cho nữ nhi, vì thế Lưu thị kéo Thôi Trung không tình nguyện rón ra rón rén theo đến, kết quả phát hiện thị nữ Hỉ Thước của nữ nhi đang ở ngoài cửa nghe lén.
Hai phu thê già cảm thấy quái dị, bèn đi sang một gian phòng khác, nghe bên trong đang nói gì. Lúc nghe thấy nhi tử nói thích Hỉ Thước, muốn cưới nàng ấy qua cửa, ánh mắt hai người thay đổi, gương mặt mang vẻ kinh ngạc.
Có điều tuy rằng Thôi Trung và Lưu thị sống ngày tháng phú quý, nhưng mấy chục năm qua sống ngày tháng của nhà bình dân, suy nghĩ và thói quen đều giống người dân bình thường, cũng không cảm thấy cưới thị nữ của nữ nhi nhà mình là chuyện mất mặt xấu hổ, chỉ cần là cô nương trong trắng tốt bụng, thật ra nhà nghèo hay giàu cũng không phải là cái gì quá lớn.
Trước đây lão phu nhân tìm bà mối giới thiệu rất nhiều thiên kim danh môn, tiểu thư nhà giàu, nhưng nhi tử lại không vừa ý một ai, mắt thấy nụ cười của bà mối càng ngày càng nhạt nhẽo bởi vì nhi tử nhà mình bắt bẻ, lão phu nhân cũng gấp đến độ nhảy nhót lung tung, không rõ rốt cuộc nhi tử thích người thế nào.
Cuối cùng nay cũng biết hoá ra nhi tử muốn cưới Hỉ Thước mà làm loạn với Quỳnh Nương, hai phu thê già vội vàng đi đến.
Tuy rằng trước kia thường thấy Hỉ Thước, nhưng lần này Lưu thị lại nhìn rất kỹ càng cẩn thận: ngực to mông lớn, ừ, có thể sinh dưỡng; tay chân thô to, không tồi không tồi, làm việc tốt có kỹ năng. Vừa nãy mắng nhi tử cũng rất có lý, có vài phần lưu loát của nữ nhân Thôi gia.
Nhưng chuyện này có thể thành hay không, đúng là phải xem ý Quỳnh Nương, nói cách khác, như lời Hỉ Thước nói, nâng một tỳ nữ làm tẩu tử, Quỳnh Nương có thể không có trở ngại sao?
Quỳnh Nương cười cười, dường như không dao động: “Nương, mặc kệ thế nào, con cũng phải để Hỉ Thước về nhà trước.”