Lời này của Quỳnh Nương có hai tầng ý. Chính là ca ca muốn cưới Hỉ Thước thì phải chờ Hỉ Thước khôi phục thân tự do. Một ý khác là, cũng phải nhìn Hỉ Thước có nguyện ý gả xa đến Giang Đông không đã.
Lúc nàng nói xong, Hỉ Thước ngây ngẩn cả người, nàng vốn tưởng rằng kiếp này vô vọng, tuyệt đối không ngờ Quỳnh Nương sẽ dễ dàng nói ra. đam mỹ hài
Quỳnh Nương nhìn ra cha nương cũng vừa ý Hỉ Thước, ca ca đã mười tám, cũng nên cưới thê sinh con. Nếu hắn chướng mắt những tiểu thư khuê các đó, vậy cũng không cần miễn cưỡng hắn thay đổi, giống như nàng cũng không muốn thay đổi rất nhiều thói quen của cha nương.
Đã có ý cưới Hỉ Thước, cớ gì phải làm khó dễ trước khi thành hôn? Ngược lại sẽ làm một đôi giai ngẫu kết thành oán ngẫu.
Một người thương hộ, vốn không có nhiều chú ý như vậy, sau khi quyết định, phu phụ Thôi thị muốn đi gặp phụ mẫu Hỉ Thước, bàn bạc về hôn sự của hai người.
Công việc cầu hôn đều do phu phụ Thôi thị thu xếp.
Lúc nàng báo hôn sự trong nhà cho Lang Vương, Lang Vương đầu tiên là sửng sốt, nhưng không lộ ra vẻ mặt xem thường hắn vẫn thường tỏ vẻ, càng không nói lời phản đối, chỉ bảo: “Nếu muốn thành thân, vậy tên bây giờ cũng quá tuỳ tiện rồi, họ của nàng ấy là gì, phải ban tên mới cho nàng ấy.”
Họ của Hỉ Thước là Trần, vì thế Lang Vương đặt tên Trần Kiếm Thu cho nàng ấy.
Tên này khơi dậy đại khí dũng cảm, cũng phù hợp với tính cách của Hỉ Thước.
Bây giờ Lang Vương đúng là không chú ý chuyện xuất thân như trước kia.
Bây giờ hắn đã không phải người Thôi gia nữa, tiền nhạc phụ mẫu đều gật đầu với hôn sự, hắn nào dám nhiều lời, gọi quản gia chuẩn bị qua lễ, đưa đến Trần gia.
Có điều Vương gia không thể tham gia hôn lễ của đại cữu tử tiền nhiệm, phải thu thập hành lý rồi sớm khởi hành trở về Giang Đông.
Ban đầu, hắn muốn Quỳnh Nương và hài tử cùng đi với hắn.
Nhưng Quỳnh Nương muốn lo liệu hôn lễ cho ca ca, sau đó sẽ đến Giang Đông với cha nương người nhà.
Không còn hôn thư, bây giờ Sở Tà hận không thể ngủ mở to mắt, đánh lên tinh thần, không để người ta mưu toan chiếm tiện nghi nhà hắn. Nhưng từ trước đến nay Quỳnh Nương không nghe lời, hơn nữa chuyện làm ăn của cửa hàng nhà nàng vẫn chưa lo liệu xong, thật sự không thể đi được.
Quỳnh Nương đến tiễn Lang Vương, có điều, nàng phóng mắt nhìn, phát hiện tôi tớ nha hoàn trên thuyền thiếu mất một người, bèn hỏi Lang Vương: “Sao không thấy Luyến Hoa vạn tuế ngự tứ?”
Lang Vương liếc nàng một cái: “Đó cũng là mầm tai hoạ, tên là cái gì Y kia, không phải trước đó la hét có người hạ dược nàng ta sao? Điều tra kỹ ra mới phát hiện Luyến Hoa này nhìn thì thành thật, nhưng không thoát được can hệ. Thừa dịp đến Giang Đông, bổn vương để nàng ta ở lại thủ trong phủ trống, từ nay về sau không trở về kinh thành nữa, để nàng ta thủ cả đời.”
Chiêu này còn tàn nhẫn hơn bán cho bọn buôn người, cả đời vẩy nước quét tước đình viện nhưng chủ nhân không về, đúng là vô vọng xoay người, hơn nữa như vậy không xem như cuốn mặt mũi của vạn tuế đi.
Quỳnh Nương không nói nửa chữ, được Sở Tà ôm vào áo choàng, chống đỡ từng cơn gió lạnh trên sông.
Thuyền lớn dần đi, Quỳnh Nương nhìn thân ảnh Lang Vương càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất, trong lòng trống vắng. Lên xe ngựa rồi, Quỳnh Nương nỗ lực dịch tâm trạng ra khỏi người Lang Vương, bắt đầu suy tư tiếp theo nên làm thế nào. Nàng cũng có chút lo lắng, không biết con đường phía trước thế nào, chung quy đi tiếp là được.
Mấy ngày nay Thượng Vân Thiên luôn nghĩ Lang Vương rời đi, Quỳnh Nương sẽ bơ vơ không nơi nương tựa, hắn nên làm thế nào mới có thể vãn hồi được trái tim Quỳnh Nương, nghe được tin hôm nay Lang Vương rời đi, hắn mặc tư phục đến một nơi không có ai chú ý bên bờ sông, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Lang Vương đi rồi mới an tâm.
Nhưng không ngờ tới, hắn nhìn thấy Quỳnh Nương đứng tại chỗ, lúc nhìn Lang Vương đi, nàng lưu luyến không rời, trong đầu quay cuồng, chẳng lẽ nàng vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng với Lang Vương, có ý định gương vỡ lại lành?
Thượng Vân Thiên thầm oán hận, cảm thấy Quỳnh Nương thật sự là nặng bên này nhẹ bên kia. Đều bị bắt gian trên giường, vì sao Quỳnh Nương nhớ mãi không quên sai lầm của hắn, không thể tiêu tan, nhưng lại dễ dàng tha thứ cho gã Lang Vương kia?
Nhị hoàng tử biết tin Lang Vương đi sớm hơn Thượng Vân Thiên, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều vô cùng nhẹ nhàng, như là mới vừa ngâm suối nước nóng, từ nay về sau kinh thành không có người có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với mình nữa. Từ khi biết được kiếp trước, chỉ có lúc này là vui vẻ nhất.
Hắn để cho bản thân thư thái một lát, sau đó chỉnh lại tinh thần, bắt đầu suy tư.
Ngày ấy gặp chuyện xấu hổ ở cửa hàng của Quỳnh Nương, hắn không vui vẻ lắm. Nghĩ đến một điểm đòi mạng, đó là, có nữ phú hào như Quỳnh Nương trợ lực, bây giờ gia sản Lang Vương thâm hậu, tuy hai người hưu ly rồi nhưng có vô số tiếc nuối, liệu đời này Lang Vương có tạo phản thành công hay không?
Nghĩ vậy, hắn sai người gọi Thượng Vân Thiên đến, đàm luận với hắn sau khi Lang Vương rời khỏi triều đình, sau này sẽ làm thế nào.
Vẻ mặt Thượng Vân Thiên tối tăm: “Sau này điện hạ phải tiếp tục dưỡng vọng một phương diện, gia tăng địa vị và danh vọng trong lòng thánh thượng và triều thần. Đồng thời cũng phải kết giao với nhiều trọng thần triều đình và các tướng trong quân, chuẩn bị cho tương lai để ứng đối với Sở Tà. Có điều hai phương diện này đều không thể thiếu sự giúp đỡ của tiền bạc. Tố Tâm Trai và cửa hàng son phấn trong tay Quỳnh Nương đều là món làm ăn một vốn bốn lời, nếu có thể nắm trong tay sẽ loại trừ nhãn tuyến trong kinh thành của Sở Tà, giảm bớt số tiền cung ứng đến Giang Đông, lại có ích cho điện hạ, một công đôi việc. Trước kia Sở Tà ở kinh thành không thể ra tay, bây giờ hắn đã về Giang Đông, không ai có thể ngăn cản điện hạ nữa.”
Thượng Vân Thiên xúi giục Nhị hoàng tử xuống tay với cửa hàng của Quỳnh Nương, trong đầu lại nghĩ Quỳnh Nương lâm vào hoàn cảnh gian nan, Thôi gia khốn đốn như xưa, lâm vào tuyệt vọng, lúc đó hắn sẽ ra tay cứu giúp, hòa hoãn hận ý của Quỳnh Nương với hắn, sau đó lại xoay chuyển ấn tượng của Quỳnh Nương, ôm mỹ nhân về.
Nhị hoàng tử hơi suy tư, lời Thượng Vân Thiên cũng hợp ý hắn, liền gật đầu, nói: “Chuyện này giao cho ngươi làm.”
Lúc Thôi gia khua chiêng gõ mõ chuẩn bị hôn lễ, Tố Tâm Trai và cửa hàng son phấn lại lần lượt lâm vào phiền toái.
Đầu tiên là có thực khách ăn cơm chay ở Tố Tâm Trai, về phủ rồi nửa ngày sau bộc phát bệnh nặng, thượng thổ hạ tả không ngừng, chưa được mấy ngày đã gầy đến nỗi không còn hình người. Lành bệnh rồi dẫn một đám người đến Tố Tâm Trai làm loạn, nói là ăn đồ không sạch của Tố Tâm Trai mới bị bệnh, cần Tố Tâm Trai bồi thường hoàng kim trăm dặm, rất nhiều thực khách đều không có lòng ăn cơm nữa, có người dừng đũa xem náo nhiệt, có người nghi ngờ không ăn cơm chay nữa, vội vàng tính tiền chạy lấy người. Chưởng quầy tiếp đãi, cũng mời danh y đến xem xét có phải đúng là cơm chay gây ra hay không.
Bên này còn chưa xử trí xong, một vài du côn gần đó kết bè kết đảng đến tiệm tống tiền, ăn không uống không, còn quấy nhiễu khách nhân.
Chưởng quầy phái tiểu nhị đi mời quan nhân nha dịch quen đến đuổi du côn đi, nào biết bọn nha dịch đến đây rồi nhưng không đuổi du côn, ngược lại bảo chưởng quầy làm tiệc rượu cho bọn hắn, ăn mấy bữa liên tiếp. Ngày nào du côn và nha dịch cũng đến, quấy nhiễu làm cho một vài khách hàng quen không đến nữa.
Mà mấy ngày nay chúng thương gia chuyên cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho Tố Tâm Trai cũng tìm đến cửa, nói Tố Tâm Trai kiếm lời được rất nhiều tiền dựa vào nguyên liệu nấu ăn của bọn họ, nhưng giá cả lại rất rẻ, yêu cầu đề cao giá nguyên liệu nấu ăn lên năm lần, nếu không sẽ không bán cho Tố Tâm Trai nữa.
Lão chưởng quầy cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, những ngày tháng trước kia có Lang Vương vô cùng suôn sẻ, vốn không định quấy rầy chủ nhân, nhưng sau đó thật sự không biết giải quyết, vì thế đến Thôi gia bẩm báo những chuyện này cho Quỳnh Nương, mong Quỳnh Nương quyết định.
Khéo là cùng ngày chưởng quầy cửa hàng son phấn cũng đến Thôi gia bẩm báo với Quỳnh Nương, cửa hàng son phấn đã xảy ra chuyện. Gần đây cửa hàng son phấn nhập một loại phấn mặt mới, màu sắc mới mẻ độc đáo diễm lệ, rất được hoan nghênh trong nhóm các quý phu nhân kinh thành. Nhưng một quý phu nhân dùng được mấy ngày rồi trên mặt nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy khó nhịn, lâu ngày không dứt. Sau đó mời ngự y tới xem, ngự y kê thuốc, nói nguyên nhân là do phấn mặt của Tố Tâm Trai gây ra.
Không lâu sau trong nhóm quý phu nhân đồn đãi vì điều phối ra màu đẹp mà phấn mặt của Thôi gia dùng rất nhiều vật liệu các cửa hàng hàng khác không dám dùng, một ít trong đó là vật có độc, dùng lâu có nguy hại cực lớn với người.
Lúc này các quý phu nhân các tiểu thư không dám dùng nữa, nháo nhào đến trả hàng, mấy ngày nay chưởng quầy cũng sứt đầu mẻ trán, nhưng biết chủ nhân vừa mới bị Lang Vương hưu nên không đến quấy rầy Quỳnh Nương.
Sau khi trả hàng, việc làm ăn của cửa hàng son phấn xuống dốc không phanh, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, thường thường cả ngày cũng không thấy được một vị khách nhân nào. Chưởng quầy thật sự không còn cách nào khác mới đến cửa xin chỉ thị của Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương nghe xong, vẻ mặt lại bình tĩnh. Nàng đã sớm có dự cảm, mình ở kinh thành chưa chắc đã thuận lợi, quả nhiên Lang Vương chân trước mới vừa đi, sau lưng phiền toái liền đến.
Quỳnh Nương an ủi hai vị chưởng quầy, bảo bọn họ đừng sốt ruột, gặp chiêu hủy chiêu, bình ổn cục diện, nàng sẽ nghĩ cách mau chóng giải quyết.
Hai vị chưởng quầy đi rồi, nàng thầm suy tư: Tuy rằng Lang Vương đã quay về Giang Đông, nhưng trong mắt đám triều thần Lang Vương vẫn còn thánh quyến, không có gan làm khó Tố Tâm Trai và cửa hàng son phấn, có thể làm như vậy cũng chỉ có một vài người thôi. Chẳng qua tuy rằng biết có người giở trò quỷ sau lưng, nhưng nàng lại không nghĩ ra cách ứng đối thích hợp.
Ngày hôm sau, Quỳnh Nương đến Tố Tâm Trai trước. Xuống xe, nàng thấy hai đám người du côn và nha dịch ranh giới rõ ràng, từng người bá chiếm một bàn lớn, ồn ào nhốn nháo, thực khách bình thường lại chẳng có một ai. Quỳnh Nương lại đến cửa hàng son phấn, nơi này thì thanh tĩnh, có điều cũng không có khách nhân, chỉ có người hầu đang nhàm chán ngủ gật.
Quỳnh Nương xem cả hai cửa hàng, bảo xe ngựa về Thôi phủ, trên đường lại bị ngăn lại. Một người quen thuộc ở ngoài xe nói: “Quỳnh Nương, có thể ra gặp được không? Chỗ ta có vài tin tức báo cho nàng.”
Quỳnh Nương vén màn xe lên, nhìn ra ngoài, thấy trong một góc yên lặng, người đi đường thưa thớt, một nam tử áo đen đứng ngoài xe, dịu dàng nhìn nàng, đúng là Thượng Vân Thiên.
Quỳnh Nương lạnh lùng: “Giữa chúng ta không có lời nào để nói.” Buông mành, nàng bảo phu xe đi.
Thượng Vân Thiên vội vàng nói: “Quỳnh Nương, ta biết gần đây việc làm ăn của cửa hàng nàng bị ảnh hưởng, ta một mạch hỏi thăm, thám thính được một vài tin tức, đến nói cho nàng. Bây giờ Lang Vương không ở kinh thành, cửa hàng của nàng thành thịt mỡ không chủ, cần tìm quý nhân phù hộ, nếu không sẽ bị người ta một miếng nuốt vào.”