Trọng sinh trở về vị trí cũ

Nghe Quỳnh Nương nói vậy, Lang Vương ôm nàng vào lòng, trầm thấp nói: “Lúc nhỏ từng nghe phụ vương ta nói, tiền triều người Hồ loạn lạc rất đáng sợ. Ông ấy đã từng cảm khái, lúc đó Trung Nguyên trăm họ lầm than, tuy nam nhân nhiệt huyết có lòng bảo vệ quốc gia, nhưng quốc triều suy nhược, hận không thể làm, lúc đó ở quân doanh, không riêng gì nói với ta, ông ấy cũng nói vậy với các tướng sĩ, không thể để cảnh loạn lạc tái hiện, để thê nhi của mình rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.”
 
Sau khi phụ vương chết, ta dần lớn lên, cũng nhớ kỹ lời ông ấy dặn, một lòng dẫn dắt tướng sĩ, bình định mối loạn Nam Vực. Nhưng như lời nàng, tương lai Hung nô phía bắc khởi loạn, mà trong nguyên triều sụp đổ, tuy Giang Đông là một nơi tạm bợ an nhàn, nhưng tương lai hài nhi của chúng ta sẽ thế nào?”
 
Quỳnh Nương chợt nghe Lang Vương nhắc đến phụ vương của hắn, giọng mang phiền muộn, không khỏi giương mắt nhìn hắn, sau đó nàng nói: “Chàng có lời gì khó nói muốn nói với ta sao?”

 
Lang Vương nói là khuyên Quỳnh Nương, chi bằng nói là đang thuyết phục chính hắn, đến cuối cùng, hắn hạ quyết tâm: “Chuyện Nguỵ gia cấu kết với ngoại tộc khai thác quặng sắt, quyết không thể lấy nặng đặt nhẹ như lời vạn tuế. Không riêng gì Ngụy gia phải nhổ tận gốc, tai hoạ ngầm của Bắc Vực cũng phải bình định, năm đó Hung nô thừa dịp Nguyên Triều mới bình định, đoạt được ba đất Thường Châu, lúc ấy Nguyên Triều đang làm lại từ đầu, dùng đất đổi lấy hoà bình tạm thời của biên quan. Còn bây giờ, không đoạt lại quặng sắt nơi ba đất Thường Châu, Bắc quan khó an, Nguyên Triều khó an!”
 
Quỳnh Nương đột nhiên trừng lớn mắt, nàng bình tĩnh nhìn Sở Tà, chậm rãi hỏi: “Chàng muốn đích thân đi chinh phạt bắc địa?”
 
Lang Vương gật đầu chậm rãi nhưng lại rất kiên định.
 
Hô hấp Quỳnh Nương cứng lại, trong phút chốc, nàng nghĩ tới rất nhiều, nghĩ tới kiếp trước bắc địa đáng sợ, nghĩ tới đại ca của mình chết trận sa trường trong chiến hoả tàn khốc, nghĩ tới nếu Lang Vương cũng…
 
Nhưng đến cuối cùng, nàng chỉ vươn ngón tay dài mảnh khảnh vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu quân đến sa trường, thiếp sẽ may áo chuẩn bị hành trang cho quân, chỉ là chàng đừng quên, kinh thành có thê nhi của chàng canh giữ, nhất định phải bình an trở về…”
 
Lời này mặc dù ngắn, nhưng Sở Tà thấy Quỳnh Nương đong đầy nước mắt, hắn biết nàng đã hạ quyết tâm to lớn thế nào mới nói ra lời chịu để hắn đi.
 
Kiếp trước hắn và nàng vốn không có duyên phận, là kiếp trước hắn cố chấp mới đổi lấy kiếp này bên nhau.
 


Duyên phận này đến là trân quý cỡ nào, lòng hắn tự biết. Nhưng nam nhi có chuyện phải làm, kiếp này Quỳnh Nương làm hắn phát sinh thay đổi long trời lở đất, từ một loạn thần phản bội biến thành nam tử biết đảm đương bây giờ.
 
Có một số việc hắn cần phải làm!
 
Chuyện Lang Vương xuất binh Bắc Vực được tiến hành bí mật, để đánh Hung nô không kịp trở tay, thậm chí ở trên triều đình không có trọng thần nào bàn bạc nghị luận, hoàng đế chỉ trao cho hắn binh phù điều khiển ba quận, còn có thánh chỉ.
 
Sở Tà muốn đến Bắc Vực điều tra rõ chuyện quặng sắt trước khâm sai triều đình, kịp thời bài binh bố trận. Thừa dịp trước khi người Hung Nô mai một chứng cứ, che lấp gièm pha thay Ngụy gia, đuổi đến Thường Châu. Cướp lại mảnh đất vốn thuộc về Đại Nguyên bị người Hung Nô chiếm lĩnh lâu dài trở về.
 
Không nhắc đến chuyện Sở Tà liên lạc với thuộc hạ bí mật chuẩn bị.
 
Thai nhi trong bụng Quỳnh Nương ổn định, đã được ba tháng.
 
Trước khi Lang Vương khởi hành, nàng muốn đến Hoàng Tự xin bùa bình an cho hắn.
 
Bởi vì lần trước nàng đúc tiền tài để Lang Vương tránh được một kiếp.
 
Đại Di hòa thượng cũng nói, lời ông ta là thật thật giả giả. Nếu nói Lang Vương thật sự cho nàng tất cả phúc duyên mới đổi được kiếp này nàng trọng sinh, như vậy nàng sẽ thành tâm thành ý trả phúc duyên lại, đổi lấy lần này Lang Vương bình an trở về.
 
Quỳnh Nương đến Hoàng Tự dưới sự bảo vệ của đám người Thường Tiến, ngoài cầu phúc xin được bùa hộ mệnh ra, nàng còn cố ý đi bái kiến Thương Hải đại sư vân du đến đây.

 
Lần này Thương Hải đại sư sảng khoái gặp nàng.
 
Quỳnh Nương nhìn kỹ lão hòa thượng trước mắt, phát hiện ngoài màu chòm râu và lông mày khác ra thì đại sư có gương mặt hiền từ này quả thực cực kì giống hoà thượng sát khí đầy mình kia.
 
Nhìn thấy Quỳnh Nương chần chờ đánh giá, Thương Hải đại sư niệm A di đà phật, sau đó nói: “Thật ra trước khi xuất gia, Đại Di và bần tăng là huynh đệ song sinh, sau đó vào cửa Phật, ai nấy tinh chuyên khác nhau, hắn vào ma đạo. Nghe nói trước đó hắn giả trang bần tăng, suýt chút nữa hại tính mạng của nữ thí chủ, may mà nữ thí chủ phúc duyên thâm hậu, hóa hiểm thành lành, thiện tai thiện tai……”
 
Quỳnh Nương nghe vậy sửng sốt, lại không ngờ ngoài là sư đệ của Thương Hải ra, Đại Di cũng là huynh đệ thân sinh của ông, nghĩ đến ông ta vì gì mà chết, nàng tức khắc có chút không được tự nhiên.
 
Nhưng trái lại Thương Hải thực bình thản: “Đã vào cửa Phật, lục căn thanh tịnh, cái gọi là thân nhân và thế nhân không khác nhau, đều là người muốn độ hóa. Nữ thí chủ không cần chú ý.”
 
Quỳnh Nương vẫn hơi bất an: “Nhưng Vương gia đã trấn áp ông ta ở dưới Phật tháp, chẳng phải là sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh?”
 
Thương Hải vê Phật châu bình thản nói: “Địa ngục thế gian đều ở tại thân, sao có thể vì mấy cây gỗ hòn đá dựng thành Phật tháp là không được siêu sinh? Nếu lòng đang ở địa ngục, vậy nơi nào cũng là địa ngục, tâm nhìn thiên đường, nơi nào cũng là phật quang đất thánh.”
 
Quỳnh Nương nghe vậy lại hỏi: “Đại Di đã từng nói, ta và Vương gia là vướng mắc mấy đời, cái này… là thật sao?”
 
Thương Hải lắc đầu: “Loại sinh tử luân hồi này không phải chuyên môn của bần tăng, lời của Đại Di, ngươi quên hết đi, phải biết vướng mắc kiếp trước không liên quan đến ngươi kiếp này, vẫn nên nhớ kỹ câu nói của bần tăng, tùy tâm là được, những lời này thích hợp với nữ thí chủ, cũng thích hợp với Lang Vương.”
 

Quỳnh Nương xác nhận lại lần nữa, vị này mới là Thương Hải đại sư chân chính, phong cách nói chuyện như lọt vào trong sương mù của vị đại sư này chưa bao giờ thay đổi. Có điều trước khi đi, ông đưa cho nàng một chuỗi Phật châu, chuỗi Phật châu này giống chuỗi lúc trước đại sư tặng cho Lang Vương như đúc.
 
“Thật ra năm đó Đạt Ma tổ sư để lại hai chuỗi Phật châu, nếu nữ thí chủ cũng là người có duyên, vậy Phật châu này cũng tặng ngươi một chuỗi… Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu… Thiện tai thiện tai.”
 
Thương Hải thân là hòa thượng, lại đột nhiên đề ra một câu điển cố Đạo gia, sau đó mời Quỳnh Nương đi.
 
Chuyến này Quỳnh Nương thu hoạch kha khá, tất cả bảo vật cầu phúc hộ thân của chùa miếu xin hết mỗi thứ một cái.
 
Bảo kiếm nhỏ bằng gỗ đào, rìu bằng gỗ hương, vạn tự linh phù, đầy đủ mọi thứ.
 
Làm Hi Hoà với Nhược Hoa còn tưởng mẫu thân mua đồ chơi cho mình, làm loạn đòi bảo kiếm và rìu để chơi.
 
Quỳnh Nương không thể không giải thích cho chúng, bảo kiếm và rìu đều đọc gần giống “bảo, phúc”, dùng để cầu phúc, không thể dùng để làm đồ chơi cho trẻ con.
 
Hi Hoà dẩu cái miệng nhỏ: “Mẫu thân, lúc trước người nói phụ vương sửa lại tên đình đài lầu các trong phủ đúng là vớ vẩn, nhưng vì sao người nói phụ vương, bản thân lại làm chuyện cầu phúc mê tín phong thuỷ này chứ, chẳng lẽ nhà chúng ta sắp đổi thành chùa miếu sao?”
 
Nhược Hoa nghe vậy, miệng nhỏ há to, nước mắt chảy dọc xuống gương mặt bánh bao trắng nõn: “Nương, Nhược Hoa muốn tết bím tóc, không muốn cạo trọc! Đầu trọc không cài trâm được, Nhược Hoa không muốn… huhu…”
 
Cuối cùng Quỳnh Nương lấy ra một bộ trâm cài từ trong hộp trang điểm, cắm trên tóc Nhược Hoa, bảo đảm sẽ để nó nuôi tóc thật dài, cắm trâm cài lên sẽ không rơi mới dỗ được nữ nhi nín khóc.
 
Thật vất vả trấn an được hai đứa nhỏ càn quấy, sau đó phải thuyết phục cháu trai lớn của mình đeo bùa bảo vệ lên.
 
Lang Vương nhìn bùa hộ mệnh linh lang trước mắt cũng dở khóc dở cười: “Nhiều như vậy, có quấn lên cổ chân cũng không đủ. Ai không biết còn tưởng bổn vương là người bán hàng rong đến từ Hoàng Sơn, đúc bùa tiền tài như cái lần trước nàng làm cho ta là được rồi…”
 

Nói còn chưa dứt lời, Quỳnh Nương đã mở rương nhỏ ra, từ bên trong lấy ra tiền vàng to hình cái bát: “Lần trước không đủ dày mới hại chàng bị thương nặng như vậy, lần này ta lệnh cho thợ thủ công trộn lẫn đồng trong vàng, rắn chắc hơn chút, dùng tốt hơn lần trước.”
 
Lang Vương giơ tiền vàng hộ tâm lên, cảm nhận được tình yêu tràn đầy từ tiểu vương phi của mình, bèn ôm chầm lấy nàng: “Mấy ngày nay luôn làm cái này? Yên tâm, ta không đến biên quan làm tướng sĩ đấu tranh anh dũng, ngồi ở đại doanh cả ngày, làm sao có thời gian ra tiền tuyến nghênh địch? Ta chỉ hỏi thăm tiền tuyến thôi, cũng sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để tiểu Quỳnh Nương của ta lo lắng đề phòng. Lần này giành lại đất mất, cũng sẽ trở về trước vụ xuân cày bừa sang năm, đến lúc đó, nơi nào ta cũng không đi, chỉ canh nàng cho ta một nữ nhi nữa thôi.”
 
Quỳnh Nương nghe vậy cười: “Sao chàng biết là nữ nhi mà không phải nhi tử?”
 
Lang Vương chắc chắn nói: “Một Hi Hoà là đủ bướng bỉnh rồi, thêm một nữ nhi thêm một tri kỷ!”
 
Một đêm nào đó cuối mùa thu, Sở Tà lặng lẽ rời khỏi kinh thành. Còn trên triều đình chỉ cáo ốm không thể thượng triều.
 
Hắn yên lặng không một tiếng động đến biên cương đất bắc, còn Công Tôn Nhị nương và Liễu Tương Cư không đi vì thành thân. Nhưng bọn họ cũng ở kinh thành đợi mệnh, chuẩn bị chiến sự cùng nhau, đích thân áp giải quân lương đến đất bắc.
 
Tránh cho đến lúc đó trong triều đình có người dựa vào quân lương quân nhu mà kiềm chế chiến sự đất bắc.
 
Lúc chiến báo Lang Vương đánh Hung nô bất ngờ, cướp lấy quặng sắt truyền đến kinh thành từ tám trăm dặm ngoài Mạc Bắc, Gia Khang Đế đang lâm triều, triều đình lập tức ồn ào.
 
Hồ đại nhân tức muốn hộc máu bước ra khỏi hàng tấu trần: “Thánh nhân rằng: người xa không phục, phải biết sửa văn đức cho bọn họ phục mà đến. Ta đường đường là thượng quốc, đương hành vương đạo, cảm hóa bốn phương, sao có thể làm vậy chứ. Người Hung Nô thiện mang thù, trọng trả thù, biên quan không còn ngày bình yên. Lang Vương làm hỏng quốc phong của Đại Nguyên ta, xin thánh thượng hạ chỉ triệu hồi binh mã Lang Vương.”
 
Lại có đại thần tấu: “Thánh thượng, chuyện có người cấu kết với Hung nô chưa điều tra rõ, sao có thể đột nhiên khởi binh. Dù cho thẩm tra quả thực có chuyện này thì cũng là triều đình hạ chỉ, địa phương hành sự, làm theo pháp luật. Trước có tiết độ sứ triều Đường lộng quyền, xử lý chính sự bất minh, địa phương hỗn chiến. Nay chưa nghị triều, Lang Vương đã quả quyết hưng binh, lệ này nếu mở, sẽ thật sự trở thành quân đội Đường lộng quyền thứ hai, thần xin hạ chỉ trách cứ Lang Vương.”
 
Tiếp theo có rất nhiều đại thần thượng tấu, đều nói Lang Vương hành sự càn rỡ.
 
Nhưng có vết xe đổ Đại hoàng tử biếm truất, Nhị hoàng tử bỏ mạng, những đại thần này đều không dám góp lời trừng phạt Lang Vương, chỉ nói triệu hồi Lang Vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận