Cô đau đầu đè chặt huyệt thái dương.
Mấu chốt là nông trường còn chưa mở ra.
Từ lúc ý thức được bản thân có thể sẽ có một khoảng thời gian không khỏe, cô đã nâng cao hiệu suất giết tang thi, hoàn toàn không chú ý nghỉ ngơi, giống như bất cứ giá nào mà tìm tang thi, giết tang thi.
Tiểu khu cũng chỉ lớn như vậy, những toà nhà khác người bên trong không đi ra, cô cũng không vào được, chỉ có thể đi quanh dưới tòa nhà giết hai con tang thi, sau đó lại chạy về tòa nhà số năm, đi từ tầng một đến tầng mười lăm, chạm mặt một con tang thi, giết xong lại phá cửa tiến vào hai hộ gia đình có dấu hiệu khác thường, lại giết thêm ba con, chỉ một ngày hôm qua cô đã giết sáu con tang thi.
Sáng nay thức dậy, cô biết lại ngốc ở khu vực đó cũng sẽ không có hi vọng gì nên lái xe rời khỏi, trên đường chém chết một con, vừa rồi lại giết hai con, như vậy tổng cộng đã giết chín con tang thi.
Còn thiếu một con, chỉ còn một con.
Biên Trường Hi quyết định nhanh chóng giết đủ mười con, sau đó thử xem có thể mở ra nông trường hay không, nếu có thể, cô lập tức trở lại nhà ở tiểu khu, nghỉ ngơi thật tốt, nếu còn chưa được, vậy cô cũng chỉ có thể liều mạng.
Nhất định phải chịu đựng, bây giờ một khi thả lỏng, không biết trước khi kết thúc ngày mai có thể đứng lên hay không, nếu như quá ba ngày đầu tiên cô không thể mở ra nông trường thì phải làm sao, có lẽ phải thật sự nói tạm biệt với nông trường rồi.
Tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Cô tự động viên chính mình, trong khi choáng váng phát hiện ở góc phía trước có mấy con tang thi tiến tới, thầm nghĩ không xong, nhất định là do cô dừng lại quá lâu, mùi trên người đã dẫn tới chúng.
Cô nhanh chóng lái xe rời đi.
May mà mô tô đã được cải tạo, tạp âm đã hạ xuống mức thấp nhất, nếu là mô tô phổ thông, khi khởi động cả con đường đều có thể nghe thấy vậy chính là tự tìm đường chết.
Đáng tiếc bây giờ vận khí của cô không tốt chút nào, dọc đường đi luôn có dấu vết của tang thi nhưng lại không dđle'quyDon hề có một con lạc đàn, cô không dám dừng lại, chỉ có thể tiếp tục lái xe tìm cơ hội.
Bỗng nhiên, cô chạy tới bên cạnh một quảng trường, nhìn kỹ một lúc, hóa ra là quảng trường của đại học ở ngoại thành, nơi này địa thế rộng mở lại không có dấu vết của tang thi, cô liếc mắt một rồi quay đầu rời đi, nếu tiếp tục đi về phía trước chính là mấy trường đại học, nơi đó có thể có tới mấy vạn sinh viên, mấy ngàn con tang thi.
Đi ngang qua một ngã rẽ, trong buồng điện thoại cạnh điểm dừng xe bus, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng.
Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, ngơ ngác đứng trong buồng điện thoại, cũng không nhúc nhích, nhìn từ bên cạnh, sắc mặt trắng xanh thối rữa, đúng là tang thi.
Trong lòng Biên Trường Hi vui vẻ, nhìn xung quanh, bên này là đường lớn để tới sân bay Giang Thành, trước mạt thế cũng rất vắng vẻ, bây giờ lại càng không có một bóng người, ven đường có một chiếc xe hơi, hẳn là của con tang thi này lúc còn là người.
Qủa thực là cơ hội trời ban.
Cô xuống xe ở cách đó hơn một trăm mét, cầm búa lặng lẽ lại gần.
Bởi vì con tang thi đó đứng thẳng quay lưng về phía cửa buồng điện thoại, Biên Trường Hi muốn lặng lẽ mở cửa tấn công từ phía sau.
Cô thật cẩn thận đi qua, nín thở mở cửa buồng điện thoại, điều chỉnh tư thế, muốn giáng xuống một búa, nhưng tang thi kia đã chậm rãi xoay người lại.
Biên Trường Hi hơi mím môi, đang muốn xuống tay, ngay sau đó lại ngẩn ra.
Con tang thi trước mặt này, tóc ngắn ngang tai, gương mặt thối rữa khiến người sợ hãi đã sớm không nhìn rõ bộ dáng LêquyDônvốn có, nhưng trên sống mũi là gọng kính làm từ hợp kim, bộ Âu phục trên người dính đầy dịch bẩn.
Cô thở dốc vì kinh ngạc: "Cô, cô Chu?!"
Người mới hôm trước còn đứng trước giường cô dặn dò, cô Chu?
Người thứ hai cô nhìn thấy sau khi trùng sinh?
Thực ra Biên Trường Hi cũng không giật mình đến như vậy, dù sao cũng đã nhìn quen sinh tử, trong mạt thế, một phút trước vẫn còn xưng anh gọi em, như keo như sơn, ngay sau đó lập tức có khả năng âm dương cách biệt, mà người còn lại, hắn không có nhiều thời gian đau khổ bi thương, muốn sống sót, chỉ có cách nhanh chóng thu lại cảm xúc, nghĩa vô phản cố* tiến về phía trước.
Chỉ cần không phải Bạch Hằng hay Biên Khoáng, bất luận là ai mang bộ dáng này đứng trước mặt cô, cô cũng sẽ không dao động.
Nhưng chết tiệt là bây giờ cô đang không khỏe.
Lực chú ý không thể tập trung hoàn toàn, ngẩn người một đã nhiều hơn nửa giây, chờ cô kịp phản ứng, tang thi cũng đã gào thét nhào tới.
Cô lại giơ búa lên, búa liền đụng trúng ngực tang thi, móng tay thật dài lập tức giữ chặt hai vai cô, đâm đến tận khung xương, mà miệng lớn đầy máu lại vội vã áp tới, phun ra tràn đầy mùi máu tanh.
Biên Trường Hi ném búa xuống, một tay nắm cổ nó, một tay giữ cằm nó, dùng sức đẩy nó ra.
Chỉ là đừng nhìn lúc còn sống cô Chu là người mảnh mai, sau khi biến thành tang thi khí lực cũng vô cùng lớn, Biên Trường Hi bị đẩy lùi vài bước, mấy lần bị hàm răng sắc nhọn của nó áp sát da, lại nhanh chóng đẩy ra.
"Bịch" một tiếng, lưng cô đụng trúng ô tô, đau đến mức khiến cô nhe răng trợn mắt, cô nhìn cửa sổ xe phía sau, lại nhìn tang thi, bỗng nhiên rụt cổ lại, tay khẽ thả lỏng, bởi vì quán tính, đầu tang thi đâm lên cửa sổ xe, như một chùy lớn đập nát cửa sổ thủy tinh.
Biên Trường Hi cũng mặc kệ bả vai mình còn đang bị móng tang thi giữ lấy, nhịn đau quay người tránh ra, giơ tay muốn rút ra thẳng đao từ sau lưng.
Nhưng tay vừa giơ lên, sự đau đớn đáng sợ lan ra từ hai vai, cả người cô run lên, tay buông thõng, chật vật nhìn xuống, LinhpHan phần áo trên vai đã nát vụn, máu thịt mơ hồ, dường như còn lộ ra xương trắng lành lạnh.
Mà cùng lúc đó, cảm giác đau đớn tương tự cũng bạo phát từ miệng vết thương trên tay trái, ba nơi đồng thời phát tác, đau đớn tựa như kinh mạch bị cắt đứt, thiếu chút nữa cô đã ngất đi, trong thân thể dường như có cái gì muốn thoát ra.
Một lần lột xác phá kén thành bướm này, đau đến mức từ trong ra ngoài cơ thể cô ướt đẫm máu tươi.
Không được ngất! Không được ngã xuống!
Cô hung hăng cắn môi, dùng lực lắc đầu, tang thi trước mặt rút đầu ra khỏi xe, mang theo một đầu đầy mảnh vụn thủy tinh bước tới, cô lùi từng bước về phía sau.
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp lạnh lùng phát ra từ phía sau "Tránh ra", tiếp theo đó là tiếng thứ gì đó phá không mà đến, cảm giác nóng rực nhanh chóng tới gần.
Biên Trường Hi quay đầu nhìn lại theo bản năng, đầu đường xuất hiện mấy bóng người đen tuyền, một vật màu hỏa hồng ánh vàng phóng tới.
Biên Trường Hi nheo mắt, trong nháy mắt mắt lại trừng lớn.
Dựa vào! Hỏa cầu!
Vậy mà lại là hỏa cầu!
Lúc này cô rất muốn chửi mẹ nó!
Buổi sáng ngày đầu tiên cô đã bắt đầu chuẩn bị thức tỉnh, dày vò lâu như vậy, đau đến chết đi sống lại, ngay cả hệ Mộc cũng chưa tới tay, vậy mà có người đã thức tỉnh hệ Hỏa!
Là hệ Hỏa đó! Hệ Hỏa mạnh nhất trong Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ!
Cô cảm thấy trời đất xoay chuyển, một suy nghĩ đang chửi ầm lên, một suy nghĩ đang lý trí phân tích, sau đó phát hiện một khi hỏa cầu đánh trúng tang thi, vậy nó thật sự sẽ bị chơi chết rồi.
Tang thi thứ mười, nguồn năng lượng thứ mười, năng lượng mở ra nông trường của cô! Bị hủy trong tay người khác sao?
Vì thế lại có một suy nghĩ khác điều khiển cơ thể cô nhanh chóng lướt qua hai bước, chắn trước mặt hỏa cầu thế tới mãnh liệt, trước khi bị đánh trúng, cô khẽ quát một tiếng, tay phải vòng qua đầu vai rút ra đao thẳng, sau đó hung hăng chém tới.
Có niêm dịch tanh hôi bắn lên mặt.
Cô không biết mình có chém trúng tang thi hay không, có giết chết nó hay không, cô chỉ biết sau khi sử dụng toàn bộ khí lực, bản thân đang chậm rãi ngã xuống, quá trình ngã xuống dài đằng đẵng, cô cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
Tất cả đau đớn đều tiêu tán, mà tất cả mỏi mệt bị cưỡng ép giữ lại, trong nháy mắt tràn tới.
*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước, ý trong truyện chỉ là tiếp tục hướng về phía trước không được chùn bước nha.