Ăn cơm rồi ngủ, cuối cùng siêu thị ồn ào cũng hoàn toàn yên tĩnh, tiếng gào khàn khàn của tang thi bên ngoài càng thêm rõ ràng, từng tiếng từng tiếng khiến người ta run rẩy tâm thần.
Không biết người khác như thế nào, dù sao thì Biên Trường Hi cũng ngủ rất ngon, vừa mở mắt đã là sáng sớm, cô nhìn trần nhà cao cao phát ngốc một lúc.
Mỗi một lần tỉnh lại đều có cảm giác không chân thực, dường như vẫn đang ở căn cứ Vân Hoa bảy năm sau mạt thế, căn cứ kia tuy rằng không lớn, không quá hùng mạnh, tuy dùng tên của Chư Vân Hoa, lấy hắn là người chỉ huy cao nhất, tuy rằng rất nhiều biện pháp của bản thân đều không được thông qua và thực hiện, nhưng tốt xấu gì đó cũng là nơi nương tựa, gửi gắm ý niệm và chờ mong tốt đẹp vào tương lai của cô.
Cô vốn tưởng rằng, bản thân sẽ trả giá cả đời, cuộc sống cùng Chư Vân Hoa tuy không yêu nhưng nâng đỡ nhau, cho đến khi tang thi hoặc năm tháng vô tình giết chết cô.
Vừa tỉnh lại, mới phát hiện vô tình không phải tai nạn, mà là lòng người.
Cô thở dài, đứng lên chỉnh lý quần áo, rửa mặt.
Bên phía Cố Tự ngoại trừ Ảnh Tử vẫn đang hôn mê, còn có Khâu Phong đang nấu đồ ăn, không thấy những người khác, Khâu Phong vừa quấy cái muôi dài vừa cười chào hỏi cô: "Biên tiểu thư, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Biên Trường Hi lau mặt, nhìn hắn nấu cháo, một nồi cháo trắng thịt băm được hắn nấu thành hương vị thơm nức mê người, lại nghĩ tới cháo xương tối qua, cô âm thầm cảm thán tài nấu nướng này lợi hại hơn mình.
Bếp điện mà hắn đang dùng đã được cải tạo, được cấp điện bởi một bình điện cồng kềnh, không thấy mùi khói lửa, nhưng lại thấy một tầng sương trắng bao phủ hắn, càng làm nổi bật động tác tao nhã và khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Khâu Phong là người có vẻ ngoài lịch sự nhất trong năm người, khác với em trai Khâu Vân anh tuấn nhưng bốc đồng, người này trong nho nhã lộ ra sắc bén, lúc ôn hòa thì nho nhã lễ độ, khi nổi giận ánh mắt lại có thể sắc như đao đục xương khoét tim.
Trong lòng Biên Trường Hi âm thầm đánh giá.
Kiếp trước vào thời gian này đại khái Khâu Phong và Ảnh Tử xui xẻo kia đều đã chết, cô chưa từng gặp người này, trong lòng khó tránh khỏi có chút tò mò, lúc này xem ra, có thể cẩn thận tỉ mỉ nấu nương như vậy, ngoại trừ là nhân tài làm đầu bếp, nhân tuyển tốt cho vị trí hậu cần, chỉ sợ bụng dạ cũng sâu không lường được.
Là một nhân vật lợi hại.
Kiếp trước chết sớm thật đáng tiếc, khó trách sau này Khâu Vân lại phản bội Cố Tự.
Hắn hỏi: "Nhóm A Tự đã đi điều tra tình huống, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay chúng tôi sẽ phá vòng vây, đi về phía khu quy hoạch mới, Biên tiểu thư có tính toán gì không?"
"Cũng không khác lắm, bây giờ ở đây càng ngày càng không an toàn, đi sớm bớt chịu tội." Biên Trường Hi nâng cằm: "Cậu ta thế nào rồi?"
"Cô nói Ảnh Tử? Giống như người bình thường, chỉ là vẫn hôn mê, Biên tiểu thư biết nguyên nhân sao?"
Biên Trường Hi đi qua nắm tay Ảnh Tử xem xét một chút, điểm nhỏ màu đen trong cơ thể hắn lớn hơn một chút, nhưng không hung mãnh âm trầm như hôm qua, mà có vẻ đờ đẫn vô lực, nhưng có một loại lực lượng khác đang lớn mạnh lên.
Biên Trường Hi nghi hoặc suy nghĩ, lực lượng màu đen hẳn là bệnh độc, như vậy một loại lực lượng khác chính là của bản thân Ảnh Tử, dựa theo kinh nghiệm của cô, hẳn là hắn đang thức tỉnh dị năng.
Còn vì sao vẫn chưa tỉnh, chuyện này cùng với việc ngày hôm qua đột nhiên hắn lại ngừng thở đều rất quái lạ, cô cũng không lý giải được.
Dù sao trước mắt xem ra, tình huống đang chuyển biến tốt đẹp.
"Tôi cũng không biết, chỉ là cơ thể bình thường, tin rằng tỉnh lại cũng chỉ là vấn đề thời gian." Biên Trường Hi đứng lên: "Tôi cũng đi xuống xem một chút."
Vừa lúc Lâm Dung Dung cũng tỉnh, cô chào hỏi cô ấy, đeo ba lô và đao thẳng xuống tầng.
Người ở tầng hai đang thu thập đồ đạc, thu thập như thế nào cũng phát hiện có rất nhiều thứ không thể mang theo, vì thế lại tranh cãi về việc phải mang theo thứ gì, vài người thoạt nhìn có địa vị có đầu óc tụ lại một chỗ thương nghị, Biên Trường Hi đi xuống khiến nhóm người phía sau im lặng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, trong đó còn có nhóm người "anh Báo", Dương Hiểu Văn.
Anh Báo là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, một thân cơ bắp giàu sức bật, đôi mắt lạnh lùng hung ác, trên tay kẹp điếu xì gà, phía sau có hai tên đàn em, không chỗ nào không tỏ rõ với mọi người trước mạt thế hắn là một kẻ có địa vị như thế nào.
Ít nhất là mạnh hơn so với Lưu Mãnh, Trương Hổ.
Biên Trường Hi lại không biết hắn ta.
Kiếp trước, ở căn cứ Tô Thành, nếu là nhân vật có chút địa vị, cô cũng sẽ nghe nói qua một ít, nhưng Anh Báo này đối với cô hoàn toàn xa lạ.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được một ánh mắt ác ý, nhìn qua, Dương Hiểu Văn kia đang hung hăng trừng cô.
Cô ta thật sự rất xinh đẹp, hai mươi ba tuổi, áo sơ mi hồng, toàn thân lộ ra sự quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, dù là lúc này rồi vẫn còn giữ lại tóc xoăn bồng bềnh, đôi môi gợi cảm bôi một lớp son nước.
Một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh vỗ vai cô ta, đi tới vài bước ôn hòa cười với Biên Trường Hi: "Biên tiểu thư."
Đây chính là người tối qua nói để Cố Tự "tiên phong", Dương Hiểu Văn kêu lên "Anh", Biên Trường Hi ra vẻ kinh ngạc: "Chúng ta đã từng gặp?"
"Ngày hôm qua ngay tại bên ngoài siêu thị, Biên tiểu thư đã ném mèo chiêu tài về phía em gái tôi."
Biên Trường Hi giật mình: "A, tôi nhớ rồi, lúc đó còn có người mắng tôi là bệnh thần kinh, người đó chính là anh đúng không?"
Sắc mặt đối phương cứng đờ, chỉ là trước kia hắn nhất định là môt nhân tài, đã học thành công phu đổi sắc mặt, trong nháy mắt đã trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Dường như Biên tiểu thư có chút hiểu lầm với chúng tôi..."
Biên Trường Hi không đợi hắn ta nói xong, ngẩng đầu tìm kiếm: "Tôi nhớ lúc đó nhóm các anh có mấy người, bọn họ đâu?"
Dương Hiểu Văn cất giọng the thé nói: "Bọn họ chạy chậm đều bị cào trúng, con khốn, mày vừa lòng rồi phải không? Đều là vì mày gọi bậy mới hại chết bọn họ, mày chờ cho tao, một ngày nào đó tao sẽ xé nát mày!"
"Anh" của cô ta muốn ngăn cũng đã không kịp, sắc mặt anh Báo bên cạnh khẽ trầm xuống, trừng mắt nhìn Dương Hiểu Văn.
Biên Trường Hi cười lạnh: "Không cần chờ "một ngày nào đó", bây giờ cô cũng có thể tìm tôi báo thù."
Cô xoay người rời đi, hai tay nắm chặt.
Dương Tung, thực sự là hắn!
Người đàn ông trẻ tuổi gọi là Dương Tung, không biết có cùng huyết thống với Dương Hiểu Văn hay không, nhưng tuyệt đối có quan hệ xác thịt, bản thân hắn dường như là dị năng giả hệ Kim, sau này Dương Hiểu Văn bám vào cành cao, cũng mang theo hắn leo lến địa vị không tệ, nhậm chức quản lý khu mậu Dịch ở tiểu khu nơi Biên gia ở.
Không cần nói nhiều về tầm quan trọng và lợi ích của chức vụ này, dù sao Biên gia đã từng vì một chút lợi ích mà tìm mọi cách lấy lòng hắn ta.
Biên Vi và Dương Hiểu Văn có thù, quyến rũ không thành, Dương Tung mịt mờ ám chỉ hắn ta coi trọng Biên Trường Hi, lúc đó Biên Trường Hi đã rời khỏi Biên gia, vị bác cả "lấy đại cục làm trọng" của cô liền thiết kế dụ cô trở về, trói cô đóng gói đưa cho Dương Tung.
Dương Tung đương nhiên không có hứng thú với cô, đùa giỡn cô như đùa giỡn một con chuột, Dương Hiểu Văn và một đám khách rượu háo sắc bên cạnh nhìn đến vui vẻ, cảm giác khuất nhục lúc đó thật sự khiến cô khắc cốt ghi tâm.
Thật ra xét đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là Dương Hiểu Văn theo đuổi Biên Khoáng không thành nên giận chó đánh mèo lên đầu cô.
Hai kẻ biến thái này!
Biên Trường Hi hít sâu một hơi, che giấu tối tăm nơi đáy mắt, đi tới cửa ra vào siêu thị liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Cố Tự quay đầu nhìn thấy cô, nói: "Cô tới xem."
Biên Trường Hi đi tới nhìn xuống, nhíu mày: "Thật nhiều tang thi."
Phía dưới đông nghìn nghịt một mảnh, đâu chỉ là mấy trăm tang thi, gần như tới hai ba nghìn con, dường như bọn chúng đã nhắm chuẩn siêu thị, bao bọc vây quanh, nhưng không xô cửa hay gầm rú giống như hôm qua, chỉ im lặng lắc lư quanh quẩn, bởi vậy ở trong siêu thị hoàn toàn không cảm thấy bên ngoài có tang thi.
Mùi tanh tưởi cuồn cuộn xông vào mũi, mặc gù khứu giác đã có chút tê liệt, nhưng trong lúc nhất thời vẫn bị hun đến khó chịu không thôi.
Biên Trường Hi lại vô cùng trấn định, không hề lộ ra một chút chán ghét, chỉ hơi nhíu mày: "Yên tĩnh như vậy?"
Cố Tự liếc nhìn cô một cái, trong mắt lóe lên một chút khác thường, chỉ vào một con tang thi nói: "Cô xem, tang thi này đã biến hóa."
Tang thi này, cao hơn tang thi khác một cái đầu, cơ thể cực lớn, trên người có rất nhiều bướu thịt, bên trên còn có dịch nước vàng đục.
Tang thi khác dường như có chút sợ hãi nó, cũng không dám tới gần nó.
Âm điệu của Biên Trường Hi trầm xuống: "Tang thi cấp hai?”.