"Mẹ, đến lúc đó chúng ta có thể phải chuyển nhà thêm một lần nữa.
Đồ dùng sinh hoạt ở đây con có nhiều, mọi người cứ dùng thoải mái, con sẽ tạm thời lấy quần áo và đồ dùng cá nhân của mọi người ra." Quan Niệm động ý nghĩ, một chiếc vali hành lý xuất hiện trong phòng ngủ chính ban đầu.
"Được, mọi chuyện đều nghe Niệm Niệm nhà chúng ta." Mẹ Quan cầm vali hành lý bắt đầu trải giường, dọn dẹp nhà cửa.
Quan Niệm nói mật khẩu nhà cho cha Quan và mẹ Quan, sau đó một mình ra ngoài.
Sau khi giải quyết xong cha Quan và mẹ Quan, cô mới rảnh tay giải quyết Cố Thanh Bằng.
4 giờ chiều, một tiệm trà nào đó.
Quan Niệm thích những nơi cổ kính như thế này.
Cô tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, có ánh nắng chiếu vào chiếc bàn gỗ.
"Xin hỏi cô cần dùng gì ạ?" Có nhân viên phục vụ thấy vậy, lập tức tươi cười chào hỏi.
"Trà đen đi, loại Kim Tuấn Mi." Quan Niệm gọi trà, sau đó mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Thanh Bằng.
Quan Niệm: “Cố Thanh Bằng, trong vòng nửa tiếng nữa, đến tiệm trà Hoành Viễn ở khu B tìm tôi.”
Sau đó gửi cho hắn ta một định vị.
Cố Thanh Bằng: “Niệm Niệm, em có phải không nỡ xa anh không? Anh đến ngay đây.”
Ha ha, đúng là một gã đàn ông tự tin thái quá.
Chẳng lẽ Quan Niệm cô nhất định phải có hắn ta sao?
Bên Cố Thanh Bằng.
Lúc này hắn ta vẫn đang cùng Quan Tuyền đi mua túi xách.
Hắn ta trốn nhà đi chơi.
Ba hắn ta thấy hắn ta không về nhà, liền cắt nguồn kinh tế của hắn ta.
Sau đó mẹ hắn ta lén lút chuyển tiền sinh hoạt vào thẻ riêng của hắn ta mỗi tháng, sợ hắn ta phải chịu khổ bên ngoài.
Vừa bị cắt thẻ, hắn ta đã đi tìm việc, vừa vặn ở công ty của Quan Niệm.
Còn trở thành cấp dưới của Quan Niệm, hai người họ quen nhau như vậy.
Lúc đó hắn ta sống rất túng thiếu, sau khi rời khỏi gia tộc, hắn ta mới phát hiện mình chẳng là gì cả.
Chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ nhưng ai bảo hắn ta gặp được Quan Niệm.
Liền động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Quan Niệm là một người nghiện công việc, chưa từng yêu đương.
Làm sao chịu nổi thế công của chàng hoàng tử tình trường.
Cuối cùng hai người cũng đến với nhau.