Cố Thanh Bằng báo cáo tình hình của mình với mẹ, mẹ Cố thấy con trai chăm chỉ làm việc, còn nghiêm túc tìm con dâu, nhất thời vui mừng, liền lén đưa cho hắn ta năm mươi vạn.
Những ngày sau đó, mẹ Cố mỗi tháng đều lén chuyển tiền sinh hoạt cho Cố Thanh Bằng, số tiền dao động từ hai mươi vạn đến một trăm vạn.
Bà cũng không dám chuyển quá nhiều, tránh để ba Cố phát hiện.
Nhà họ Cố là ông trùm bất động sản ở Quảng Thành.
Tiền sinh hoạt vài chục vạn một tháng, đối với nhà họ Cố mà nói căn bản không đáng là bao.
"Tuyền Tuyền, công ty anh còn có việc.
Em tự đi dạo trước đi, ở đây có năm vạn, em muốn mua gì thì mua." Cố Thanh Bằng chuyển năm vạn vào thẻ ngân hàng của Quan Tuyền.
"Anh Thanh Bằng, vậy anh đi làm việc đi.
Tuyền Tuyền có thể tự chăm sóc bản thân." Quan Tuyền thấy năm vạn trong thẻ, lập tức vui mừng khôn xiết.
Chỉ cần hắn ta có thể đưa tiền, cô ta mặc kệ hắn ta đến công ty thật hay giả.
"Tuyền Tuyền, ngoan lắm."
Cố Thanh Bằng dỗ dành Quan Tuyền xong, mới lái xe nhanh chóng đến khu B.
Trên đường còn bị phạt vì chạy quá tốc độ.
Chỉ cần dùng tiền là có thể dỗ dành được Quan Tuyền nhưng Quan Niệm thì khác.
Bản thân cô có thể kiếm tiền, hoàn toàn độc lập, căn bản không cần hắn ta.
"Niệm Niệm, anh đến rồi." Cố Thanh Bằng lịch sự ngồi đối diện Quan Niệm.
"Một nghìn vạn, tiền bịt miệng." Lời vừa thốt ra khỏi miệng Quan Niệm, Cố Thanh Bằng suýt phun ra ngụm trà vừa uống.
"Tiền bịt miệng gì cơ? Niệm Niệm, em đang nói gì vậy." Cố Thanh Bằng kéo tay Quan Niệm đang chống trên bàn.
Bị Quan Niệm hất ra.
"Chúng ta đã chia tay rồi, xin đừng động tay động chân với tôi.
Đã gửi cho anh rồi, anh tự xem wechat đi." Quan Niệm gửi cho hắn ta đoạn video cô đã quay trộm cảnh Cố Thanh Bằng và Quan Tuyền lăn giường với nhau trước đó.
"Ưm a…" m thanh phát ra từ điện thoại khiến mặt Cố Thanh Bằng đỏ bừng.
Hắn ta nhanh chóng tắt âm lượng điện thoại.
Con tiện nhân Quan Niệm này, dám quay trộm hắn ta.
Nhưng cô đã học võ, tuy rằng không giỏi lắm nhưng đối phó với một hai người bình thường thì không thành vấn đề.
Hắn ta đánh không lại cô ta.