Điều mà Vương Tĩnh không biết là, Quan Niệm đã được tái sinh.
Trong ba năm lăn lộn ở ngày tận thế, cô đã sớm học được cách lái xe.
Quan Niệm là giám đốc điều hành hoạt động của công ty truyền thông này, bình thường công việc không nhất thiết phải luôn ở trong văn phòng.
Đôi khi cũng phải đi công tác.
Quan Niệm ở kiếp trước là một người nghiện công việc, cho đến khi ngày tận thế xảy ra, cô đã thức tỉnh dị năng thời gian cấp D.
Dị năng của cô có thể tiến triển, rất mạnh mẽ.
Có thể dừng thời gian trong một phạm vi nhất định và quay ngược thời gian.
Nhưng có một nhược điểm là, mỗi lần cô sử dụng dị năng, tóc cô sẽ bạc đi một sợi.
Ba năm ngày tận thế, tóc cô đã bạc trắng.
Hôm nay là ngày 29 tháng 4, chỉ còn một ngày nữa là hết tháng.
Cô làm xong tháng này, ngày 15 tháng sau vừa hay có thể nhận lương tháng này, tức là trước ngày tận thế 10 ngày.
Vì vậy, cô dự định làm nốt ngày cuối cùng vào ngày mai rồi nghỉ việc.
Rốt cuộc thì đối với một người làm công ăn lương như cô, 30.000 tệ không phải là một khoản tiền nhỏ.
Huống hồ chỉ còn một ngày nữa, cô vẫn có thể chịu đựng được.
Quan Niệm lấy chìa khóa xe, tìm thấy chiếc xe địa hình màu đỏ sẫm của mình trong bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Lái xe về nhà trước.
Cô vừa về đến nhà, nhận dạng khuôn mặt vào nhà.
Vừa nghe thấy trong phòng ngủ chính của cô truyền đến một trận âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập.
"Ưm a...!Anh Thanh Bằng nhẹ chút...!Sao anh lại hư thế chứ...!Ưm a..." Giọng Quan Tuyền nũng nịu.
Không nhịn được thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Giọng nói như vậy nghe vào tai Quan Niệm, thật vô cùng châm chọc.
"Như thế này à?" Cố Thanh Bằng chậm rãi động tác, cúi đầu từ từ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Quan Tuyền.
"Ưm a...!Anh biết còn hỏi? Là em kỹ thuật tốt hơn hay chị em tốt hơn?"
Cơ thể Quan Tuyền run lên, cảm thấy cả cổ và tai đều ngứa ngáy.
"Em không biết con tiện nhân Quan Niệm đó không cho anh đụng vào cô ta sao? Nói phải đợi đến khi kết hôn mới được."