"Vậy nếu bán căn này thì giá bao nhiêu?" Nếu không vượt quá ngân sách thì vẫn có thể mua được.
"Căn này vị trí khá đẹp.
Phải 280 vạn." Người môi giới nói.
"Vậy tôi vẫn thuê thôi." Ban đầu Quan Niệm nghĩ nếu có thể mua được một căn với giá hai triệu thì tốt nhất là mua một căn.
Nhưng chủ nhà ở nước ngoài, sau khi virus zombie bùng phát thì chắc cũng không về được.
Virus zombie đầu tiên bùng phát từ khu vực phía Tây.
Mỹ cũng thuộc về các nước phương Tây.
"Nếu thuê thì phải thuê ít nhất năm năm, ít nhất phải trả tiền thuê nhà một năm.
Một năm 7,2 vạn.
Tiền đặt cọc 6 nghìn, tổng cộng là 7,8 vạn." Người môi giới mỉm cười nói.
"Tôi trả trước 7,8 vạn.
Đây là tiền thuê nhà một năm.
Chúng ta ký hợp đồng đi." Quan Niệm vội vàng thúc giục lắp nhà.
"Được, cô Quan.
Không cần đến tận nơi xem chứ?" Người môi giới kiên nhẫn hỏi.
"Không cần, chỉ cần giống như trên ảnh là không có vấn đề gì." Quan Niệm vẫn tin tưởng công ty môi giới Hạnh Phúc.
Đây là công ty môi giới lớn nhất ở Khánh Thành của họ.
Thuê một căn biệt thự giá rẻ không dễ thuê, huống hồ chủ căn biệt thự này lại ở nước ngoài.
Cô ở không có áp lực gì.
Quan Niệm vừa rút 20 vạn từ ngân hàng.
Một ngày đã tiêu hết hơn 17 vạn, còn lại hơn hai vạn.
Cô vẫn chưa bắt đầu tiêu số tiền 500 vạn mà Cố Thanh Bằng đưa.
Nhưng chỉ cần tìm được nhà thì việc trang trí này sẽ tốn rất nhiều tiền.
Dù sao thì cô cũng không định trang trí bình thường.
Ký xong hợp đồng, đưa tiền, Quan Niệm cũng lấy được chìa khóa biệt thự.
Cô phải đổi ổ khóa vân tay.
Quan Niệm lái xe đến vị trí của biệt thự trước.
Bốn mươi phút sau, Quan Niệm đến trước biệt thự.
Trời ơi, sao không ai nói với cô rằng biệt thự này nằm trên sườn đồi.
Kiếp trước trên bản đồ biết vị trí này là một chuyện nhưng thực tế lại là chuyện khác.
Dù sao thì Quan Niệm kiếp trước cũng không có cơ hội quay lại Khánh Thành.
Lúc đó, Quan Niệm bảo vệ gia đình cùng nhau chạy trốn đến các thành phố khác, khi Khánh Thành được coi là thủ đô dự bị để bồi dưỡng, cô cũng từng nghĩ đến chuyện quay lại nhưng sau đó lại thôi…