Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Quan Tuyền và Cố Thanh Bằng.
Quan Niệm dùng hết sức lực để đánh.
Bây giờ không đánh, còn đợi đến bao giờ.
Kiếp trước cô đã đánh đổi cả mạng sống cho hai kẻ cặn bã này.
"Niệm Niệm, em đừng tức giận, anh đi, anh đi ngay, em bình tĩnh trước đã." Cố Thanh Bằng chỉ mặc một chiếc quần lót, che mặt chạy trối chết khỏi nhà Quan Niệm.
Mặc dù Quan Niệm biết kiếp trước Cố Thanh Bằng và Quan Tuyền đã lén lút với nhau nhưng cô không biết là hai người này đã lén lút với nhau từ sớm như vậy.
Cô tận mắt nhìn thấy hai người họ ân ái, trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Trước kia yêu nhiều bao nhiêu thì bây giờ cô đau bấy nhiêu.
Thậm chí còn có chút hận.
"Cô còn ở đây làm gì? Còn không mau cút đi!" Quan Niệm lại nhìn Quan Tuyền đang nằm trên giường của mình.
"Thế chị ra ngoài trước đi, em mặc quần áo." Người chị trên danh nghĩa này, bình thường cái gì cũng chiều cô ta.
Nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Hôm nay còn dám dùng chổi đánh cô ta, đợi cô ta về nhà, xem cô ta sẽ nói với ba mẹ thế nào.
Quan Tuyền thấy Quan Niệm đi ra phòng khách, cô ta mới vén chăn, đi mặc quần áo.
Đợi Quan Tuyền mặc quần áo ra ngoài, một chậu nước lạnh tạt vào người cô.
"Ách xì" Cô ta không nhịn được hắt hơi.
"Quan Niệm! Chị điên rồi, vừa rồi chị đánh cũng đánh rồi.
Bây giờ còn tạt nước lạnh vào em!" Tính khí của Quan Tuyền nổi lên, liền lao vào đánh nhau với Quan Niệm.
Nhưng Quan Niệm nào còn là Quan Niệm nhu nhược như trước kia.
Cô có chút võ công trong người.
Đánh nhau một mình còn thua Quan Tuyền sao?
Cuối cùng, trong tiếng cầu xin của Quan Tuyền, Quan Niệm mới tạm thời buông tha cho cô ta.
Đợi Quan Tuyền đội một khuôn mặt lợn đi rồi, Quan Niệm mới khóa trái cửa lại.
Cô ném hết ga giường chăn gối trong phòng mình xuống thùng rác lớn ở tầng dưới.
Sau đó lục trong tủ lấy ra một bộ sạch sẽ rồi đi vào phòng ngủ phụ.
Cô không định ngủ ở phòng ngủ chính nữa, nhìn thấy là lại nhớ đến hai người đó, cô thấy buồn nôn.
Nhưng cái giường đó không thể chặt đi.
Dù sao thì đây cũng là nhà cô thuê.
Chỉ vì gần công ty.