"Cô chủ Kiều, sao vậy? Có phải nhiều quá không? Không sao, cô muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu." Trưởng thôn thấy Kiều Du không nói gì, còn tưởng là do hàng hóa quá nhiều, "chợ" của họ không cần đến.
Kiều Du hoàn hồn, cười nói: "Không, tôi chỉ không ngờ là ở đây lại có nhiều lương thực dự trữ như vậy.
Trưởng thôn, ông không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Tiểu Kiều là được."
"Được, Tiểu Kiều, cô xem, những thứ này cô đều lấy hết chứ?"
"Tôi lấy, nhưng mà trưởng thôn, kho lương thực lớn như vậy chắc sẽ có chuột chứ?" Lương thực không giống những thứ khác, ăn vào miệng, nhất định phải sạch sẽ.
"Ha ha, tôi đoán là cô muốn hỏi chuyện này.
Cô yên tâm, kho lương thực của chúng tôi rất sạch sẽ, mỗi kho lương đều được làm bằng sắt, cô xem, cái đáy bên dưới cũng không tiếp xúc với mặt đất.
Kho lương này rất quý, mỗi ngày làng đều sắp xếp người đến kiểm tra xem có chuột không.
Lương thực bên trong được đóng thành từng bao, cũng có người đến kiểm tra, chuột gì đó, không thể có đâu, cô cứ yên tâm!"
Kiều Du nghe xong, cười gật đầu: "Được, vậy thì làm phiền ông tìm người cân ký, tôi là dân buôn bán đàng hoàng, đến lúc đó cứ tính theo giá thị trường là được! Nhưng tôi muốn hỏi ông, trong làng có cối xay không? Tôi muốn xay hết lúa mì thành bột mì.
Còn lạc, có thể nhờ người bóc vỏ, để lại một nửa hạt lạc, nửa còn lại ép thành dầu không? Tôi sẽ trả tiền công."
Tuy trưởng thôn không hiểu tại sao Kiều Du lại muốn làm vậy, nhưng vì người ta đã đưa ra yêu cầu, chắc chắn là có lý do nên ông ta cũng không tiện hỏi nhiều, sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề! Cối xay có, ép dầu cũng có, làng chúng tôi tuy ở xa nhưng những thứ này đều không thiếu, hơn nữa bây giờ đều dùng máy, cũng rất tiện! Bóc vỏ lạc không cần người làm nên không mất tiền công!"
Một lần nữa, Kiều Du lại cảm nhận được sự chất phác của người dân làng Lư Lăng, cơ hội tăng giá tốt như vậy cũng không hề có ý định moi tiền của cô.
Xem xong kho lương thực, trưởng thôn và Diêu Linh Linh lại dẫn Kiều Du đi xem nhà kính trồng rau và vườn cây ăn quả.
Ở đây có rất nhiều loại rau quả, thậm chí còn có nho và dưa hấu.
Kiều Du vô cùng hài lòng, cảm thấy làng Lư Lăng quả thực là một vùng đất tốt.