Trọng Sinh Trước Mạt Thế Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng


Bận từ chiều đến tối, đèn phòng làm việc của trưởng thôn sáng đến gần mười giờ mới tắt, dân làng nhận được tiền, ai nấy cũng đều nở nụ cười, lần lượt về nhà.

Kiều Du tắm rửa sớm, chào buổi tối với người nhà họ Diêu rồi về phòng nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Nằm trong bóng tối hồi lâu, Kiều Du mượn ánh trăng nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ đến số hai.

Nhân lúc cả làng chìm trong tĩnh lặng, Kiều Du thay một bộ đồ đen, men theo chân tường, lặng lẽ tiến về phía kho lương thực.
Cô không thể chậm trễ thêm nữa, theo thời gian ở kiếp trước, ngày điềm báo sẽ là ngày mai, cô phải về trước ngày điềm báo.
Kiều Du đến kho lương thực, dùng chìa khóa mở cửa.

Lúc này, bên trong kho lương thực, ngoài những kho thóc đầy ắp ra, thì những chỗ trống khác cũng được lấp đầy bằng đủ loại thùng lớn, bao tải và thùng giấy, thậm chí không còn chỗ để chân nhưng lại rất ngăn nắp.

Kiều Du bắt đầu từ cửa, vừa chậm rãi đi vào vừa thu hết đồ đạc vào trong không gian.

Hơn một nghìn bao bột mì, vài trăm thùng dầu lạc, hơn một nghìn bao lương thực, vài nghìn thùng rau quả...!Những nơi Kiều Du đi qua, tất cả đều trở nên trống rỗng.
Kiều Du đến kho dựng tạm cách đó không xa, dùng cách cũ thu hết hơn sáu trăm chum thịt lợn, gà, bò, dê và vài trăm thùng trứng vào trong không gian.
Sau khi xác nhận không còn thiếu gì nữa, Kiều Du mới lấy bốn chiếc vali đen trong không gian ra, đặt vào kho lương thực.

Đây là tiền mặt mà Kiều Du đã đến ngân hàng rút trước khi đến làng Lư Lăng.


Cô biết làng Lư Lăng hẻo lánh, không dùng được thanh toán bằng điện thoại nên đã chuẩn bị trước mười chiếc vali, mỗi vali đựng một trăm triệu.

Bốn chiếc vali, bốn trăm triệu.

Số tiền còn lại, coi như là đền bù cho họ vậy.
Kiều Du đặt những chiếc vali ở nơi vừa mở cửa là có thể nhìn thấy, sau đó cô khóa cửa kho lương thực lại, lặng lẽ đi về phía làng.

Cô mò mẫm đến trước cửa nhà trưởng thôn, ẩn núp ở chỗ tối bên cạnh cửa, thúc giục ngọc chủng đã nảy mầm trong tay từ lâu.
Dây leo xanh biếc lặng lẽ vượt qua mái nhà, treo chìa khóa kho lương thực vào tay nắm cửa bên trong, rồi lại lặng lẽ rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận