Kiều Du vội vã rời đi dưới ánh trăng, đường làng không dễ đi, chỉ có thể đợi ra khỏi làng Lư Lăng mới lấy xe ra khỏi không gian được.
Quá xa, cô đã đặt vé tàu cao tốc lúc sáu giờ, thời gian có hơi gấp.
Kiều Du đi theo chỉ dẫn của bản đồ, khi lái xe đến gần ga tàu cao tốc thì đã gần năm giờ rưỡi.
Người đi trên đường ngày càng đông, Kiều Du tìm một con hẻm nhỏ kín đáo, dừng xe lại, xác nhận xung quanh không có người cũng không có camera giám sát, mới thu xe vào trong không gian, sau đó nhanh chóng chạy về phía nhà ga.
Lên được tàu cao tốc về thành phố, Kiều Du mới có thời gian sắp xếp lại số vật tư vừa thu được.
Không gian Ngọc Thụ vốn được chia thành bốn ô, Kiều Du chia hai ô ở tầng trên làm khu vực lưu trữ thực phẩm và nước, hai ô ở tầng dưới, một ô làm khu vực lưu trữ quần áo và đồ dùng hàng ngày, một ô làm khu vực lưu trữ ô tô và các vật dụng khác.
Lúc này, trong ô thực phẩm, sau khi Kiều Du sắp xếp lại, đã được lấp đầy một phần năm.
Kiều Du lấy điện thoại ra, mở hộp thoại trò chuyện với Diêu Linh Linh, nhập vào: Linh Linh, tớ đã rời khỏi làng rồi, đồ tớ cũng đã mang đi, tiền ở trong kho lương thực, chìa khóa ở chỗ trưởng thôn.
Đừng hỏi tớ, cũng đừng liên lạc với tớ nữa.
Nếu cậu tin tớ thì đừng quay lại thành phố, bảo mọi người mang hết lương thực dự trữ về nhà, sau đó nhanh chóng gia cố lại nhà cửa, đặc biệt là cửa chính.
Gõ xong những dòng này, ngón tay Kiều Du lơ lửng trên nút gửi, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn nhấn xuống.
Sau đó cô cũng không quan tâm Diêu Linh Linh có trả lời hay không, trực tiếp chặn hết số điện thoại và tài khoản trò chuyện của cô ấy.
Làm xong tất cả những điều này, Kiều Du như trút được gánh nặng, dựa người vào lưng ghế.
Tuy không từ bi nhưng vẫn có tình người.
Chiều hôm đó, Kiều Du trở về thành phố S, vừa về đến nhà đã nhận được tin cảnh báo mất điện và mất liên lạc của thành phố S.
Giống hệt kiếp trước.
Kiều Du cố đè nén nỗi bất an trong lòng, chuyện gì đến cũng sẽ đến nhưng ít nhất kiếp này sẽ không giống kiếp trước, nhất định sẽ không!
Từ hôm qua đến giờ Kiều Du vẫn chưa nghỉ ngơi, cơ thể đã dần mệt nhưng cô không thể ngủ, cô còn một việc phải làm.