Chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ thoáng qua rất nhanh ở phía xa trong rừng cây, Thiên Lạc cũng không nhìn rõ lắm.
Cho dù nhìn không rõ, Thiên Lạc cũng hoàn toàn không dám thả lỏng, nhanh chóng lấy ra ngân thương mà Cố Kinh Thế đã cho cô.
Trên mặt tràn ngập mười phần sát khí, Thiên Lạc nhìn thấy bóng dáng mơ hồ kia từ từ tới gần cô, cả người cũng bị sợ hãi lui ra sau hai bước.
Mà ngay lúc này, Thiên Lạc bỗng nhiên cảm giác được một hơi thở hung hãn khác, trực tiếp tập kích từ phía sau!
Đột nhiên quay đầu, Thiên Lạc tức khắc nhìn thấy một khuôn mặt máu thịt be bét!
Toàn bộ ngũ quan đều đã vặn vẹo, sinh vật trước mắt hiển nhiên không thể gọi là con người, toàn thân mùi formalin của người chết, làn da lộ ra ngoài xám trắng cùng cứng đờ, cả người đầy vết máu, giờ phút này há ra hàm răng đen nhánh, nhắm ngay về phía Thiên Lạc, ánh mắt đặc biệt khát máu liền cắn xé lại đây!
Đáy mắt tức khắc nổi lên một tia sáng hung ác, Thiên Lạc biết trước mặt mình là một sản phẩm thí nghiệm của viện nghiên cứu, cũng chính là Zombie!
Trực tiếp nổ súng vào đầu Zombie, đôi mắt đen nhánh của Thiên Lạc không hề có sự hoảng loạn, hoàn toàn là sự lạnh lẽo sắc bén giết sạch!
Nhưng còn không đợi Thiên Lạc ra tay, một tiếng súng vang lên từ trong rừng rậm xuyên, viên đạn trực tiếp bay vào đầu Zombie.
“Gào!” Trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, Zombie bị bắn vào đầu lập tức không còn hành động gì hết, não bắn ra tung tóe ngã xuống mặt đất.
Lạnh lùng nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt, đáy mắt Thiên Lạc một vẻ dửng dưng như không, mắt thấy trên mặt mấy binh lính này tràn ngập sự khinh thường, thong thả đi tới gần Thiên Lạc.
Những binh lính này đều mặc quân phục, hẳn là người của viện nghiên cứu.
“Ha ha ha lại đánh trúng, lần này lại có thể nhận thêm một phần thưởng.
” Trong những tên binh lính đó có một người đàn ông mỏ chuột tai khỉ hiển nhiên là thủ lĩnh, lập tức cười lớn nói.
Trên đường đi tới nghe nói phàm là có thể giết một người bị cảm nhiễm, liền có thể nhận được phần thưởng, khó trách những binh lính này cao hứng như vậy.
Hiển nhiên những binh lính này đã trở về sau đợt săn bắt, trên người còn khiêng theo hai cái đầu Zombie.
Giờ phút này, những bọn lính nhìn thấy Thiên Lạc.
Người mở miệng đầu tiên là một người nhìn không có vẻ tốt đẹp, ngoại hiệu gọi là Thốn Thử.
Trên mặt ẩn ẩn mang theo một chút khinh thường, Thốn Thử nhìn chằm chằm Thiên Lạc, trực tiếp cười lạnh một tiếng, “Chắc cậu là người ở quân khu phái đến a? Ha hả, tôi vẫn luôn đều nghe nói người ở quân đặc biệt lợi hại, không nghĩ tới lại vô dụng như thế, một Zombie mà cũng không đánh được, thật mất mặt.
”
Giọng điệu tràn ngập sự trào phúng, không chỉ mình Thốn Thử, vẻ mặt mấy binh lính đứng sau cũng tràn ngập khinh thường, “Lão đại, tôi đoán đây chỉ là một tiểu binh mới lên chiến trường, nếu không phải được chúng ta cứu, khẳng định đã bị Zombie ăn mất! Quân khu cũng đúng là, phái ra loại người như này cũng chỉ ngáng chân chúng ta, một chút tác dụng đều không có!”.