Rõ ràng con trai bà ta mới ưu tú nhất, vì sao không chiếm được sự coi trọng nên có!
Cho nên, mỗi khi Cung Lâm nhìn thấy Thiên Lạc đều cực kì khó chịu, giờ phút này khóe miệng cũng gợi lên một chút tươi cười, cố ý nói, “Ha ha, tuy rằng Tiểu Lạc đã lâu không trở về, nhưng sự cưng chiều của ba không giảm bớt chút nào, thật là làm người ta hâm mộ.
”
Lời nói có ẩn ý, nụ cười Cung Lâm có vẻ cực kì vô hại.
Nghe Cung Lâm nói xong, ba người Thiên Lạc đều nhìn về phía Cung Lâm.
“Như thế nào, tôi cưng chiều cháu trai tôi, người ngoài như cô còn dám có ý kiến?” Ông cụ Thiên híp mắt, lạnh lùng hỏi.
“Ba, là con quan tâm Tiểu Lạc mà thôi, không phải như ba nghĩ.
” Cung Lâm nỗ lực duy trì nụ cười, chậm rãi nói.
“Ông nội, dì Cung cũng không phải cố ý, ông đừng nóng giận.
” Thiên Lạc nói với Thiên Dư Phong.
Căn bản không thèm để ý đến sự ghen ghét nho nhỏ của Cung Lâm, Thiên Lạc nghĩ để Thiên Dư Phong bực tức với Cung Lâm.
Vừa rồi còn xụ mặt, Thiên Dư Phong nghe Thiên Lạc nói xong, lập tức cười ha hả, “Được được được, Tiểu Lạc của chúng ta không muốn ông nội tức giận, ông nội liền không tức giận, hai người đều lại đây ngồi đi.
”
“Ba, mẹ.
” Thiên Trạch Huân nhìn Thiên Dung Thiên và Cung Lâm, lập tức chào hỏi hai người.
Nhìn con trai bảo bối của mình, trên mặt Cung Lâm không che giấu được ý cười, lập tức kéo Thiên Trạch Huân lại ân cần hỏi han.
“Ba, con đã trở về.
” Thiên Lạc nhìn Thiên Dung Thiên không chút biểu cảm, cẩn thận đánh giá người đàn ông này.
Thiên Dung Thiên trời sinh nghiêm túc, ít khi nói cười.
Về phần Cung Lâm không thích Thiên Lạc, Thiên Lạc cũng không có hứng thú chào hỏi Cung Lâm.
Cung Lâm không hỏi cô lời nào không phải việc một ngày hai ngày, thân là mẹ kế, Cung Lâm sở hữu tất cả khuyết điểm, âm hiểm ác độc, nếu không phải ông cụ Thiên còn ở, khẳng định Cung Lâm là người đầu tiên nhảy ra khiến Thiên Lạc không sống tốt.
Thấy Thiên Lạc không có chào hỏi mình, Cung Lâm cảm giác mình bị làm lơ, lập tức không vui!
Cung Lâm nỗ lực nở nụ cười, “Tiểu Lạc, mẹ cũng có ở đây, sao con không chào hỏi mẹ, mẹ cũng là trưởng bối của con.
”
“Mẹ kế mà thôi, xem như trưởng bối gì.
” Lời nói sắc bén, khóe môi Thiên Lạc nở một nụ cười sắc bén, một dáng vẻ không dễ trêu chọc, “Dì Cung, tôi gọi dì một tiếng dì là vì nể mặt ba và Trạch Huân, tốt nhất dì đừng quá đáng.
”
Ngày thường Cung Lâm rất thích dùng thân phận mẹ kế để chèn ép Thiên Lạc.
Chủ nhân thân thể này tuy lưu manh, lại bởi vì chịu không ít thiệt thòi từ Cung Lâm, cũng không dám trêu chọc Cung Lâm, ngày thường không ít lần bị Cung Lâm chèn ép, cũng không thể không gọi Cung Lâm một tiếng mẹ.
Nhưng hiện tại Thiên Lạc này không phải Thiên Lạc lúc trước, muốn cô nhận một người phụ nữ như vậy làm mẹ, nói cái gì cũng không thể.
Ngày thường Cung Lâm chèn ép Thiên Lạc, cũng đều quanh co lòng vòng không đặc biệt xúc phạm tới Thiên Lạc, nhiều nhất là làm cô cảm thấy khuất nhục, ngay cả ông cụ Thiên cũng không có cách nào, Thiên Dung Thiên và Thiên Trạch Huân cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, để Cung Lâm càng thêm làm càn!
Cho nên lúc này Cung Lâm nghe Thiên Lạc bỗng nhiên phản kháng, nhất thời khó có thể chấp nhận mà ngẩn người.
Thiên Trạch Huân đã sớm đoán trước rồi, tuy rằng Cung Lâm là mẹ anh ta, nhưng ngày thường anh ta cũng biết mẹ mình bắt nạt Thiên Lạc.