Thừa dịp thời điểm Diệp Tiêu Tiêu ngẩn người, tôi vội vàng lắ mình ra khỏi phòng làm việc
Hóa ra cửa phòng không khóa, Diệp Tiêu Tiêu chỉ có lừa tôi mà thôi.
Nha đầu này càng ngày càng quỷ kế đa đoan, ánh mắt vừa rồi của nàng làm tôi sợ hãi, xem ra sau này phải tránh xa nàng một chút.
Nếu như tiếp tục như vậy, tôi hoài nghi sẽ biến mình thành người họ Ngô thứ hai.
"Tại sao lại đi lâu như vậy?"
Triệu Nhan Nghiên đang buồn chán đợi ở trong hành lang, thấy tôi thì lập tức vui mừng nhưng cũng nhăn nhó nói.
"Diệp Tiêu Tiêu bảo anh từ bỏ khởi tố đối với Lý Thiếu Kiệt"
Tôi làm bộ bất đắc dĩ nói với nàng.
"Anh chắc chắn sẽ không đáp ứng, đúng không?"
Triệu Nhan Nghiên vòng qua cánh tay của tôi, nói.
"Tại sao em biết?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Chỉ tính riêng thời gian dài như vậy, không đủ để cho em biết hay sao"
Triệu Nhan Nghiên tự tin cười, nói:
"Nhưng mà cô Diệp có quan hệ gì với Lý Thiếu Kiệt?""Cha của Lý Thiếu Kiệt đã đáp ứng với cha của Diệp Tiêu Tiêu, nếu như có thể làm cho Lý Thiếu Kiệt không phải chịu trách nhiệm pháp luật, thì sẽ quyên góp cho sự nghiệp giáo dục của Tân Giang 20 vạn."
Tôi giải thích
"Vậy cô Diệp thất vọng rồi?"
Triệu Nhan Nghiên hỏi.
"Vậy cũng không phải, anh đáp ứng quyên góp 1000 vạn."
Tôi cười nói
"Ha ha, vậy thì cái tên Lý Thiếu Kiệt kia chẳng phải lả rất xui xẻo hay sao."
Triệu Nhan Nghiên cũng cười cười. Cô gái nhỏ này theo tôi một thời gian dài, đã bị nhiễm tính xấu của tôi rồi.
"Lão bà…" Tôi cười nói.
"Dạ?"
Triệu Nhan Nghiên cau mày liếc tôi một cái, biết bộ dạng này của tôi sẽ chẳng mang tới việc tốt đẹp gì rồi.
"Buổi tối đến nhà em nhé." Tôi hắc hắc cười nói.
"Không được, mẹ em hôm nay ở nhà."
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu nói.
"Vậy thì tới nhà anh đi"
Tôi suy nghĩ chút rồi nói. Nhưng mà nhà tôi đúng là rất nhỏ, hai ngày hôm nay có thêm người, lại càng thêm nhỏ. Cho nên chuyện mua 1 căn nhà lớn hơn, nhất định phải sớm hơn một chút.
"Đáng ghét"
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nhỏ giọng nói:
"Vậy...anh cũng phải gọi cả chị Vi Nhi nữa."
"Chỉ có thế giới riêng của hai chúng ta còn không tốt hay sao?"
Tôi cố ý hỏi.
"Biết rõ còn cố hỏi? Anh lợi hại như vậy, mỗi lần đều hành hạ em 7,8 lần, có lẽ em sớm bị anh giết chết rồi."
Triệu Nhan Nghiên thẹn thùng nói.
Bởi vì Trần Vi Nhi là học sinh lớp 12, cho nên không phải tham gia Đại hội thể dục thể thao của trường, buổi tối nàng đi học thêm tới 7h30 mới về.
Triệu Nhan Nghiên gõ cửa phòng học lớp 12, chủ nhiệm lớp của Trần Vi Nhi kỳ quái đi ra hỏi:
"Em học sinh này, có chuyện gì thế?"
"Thầy ơi, em là em gái họ của chị Vi Nhi, bởi vì trong nhà có chút việc gấp, thầy có thể cho chị ấy ra ngoài một chút được không ạ?"
Triệu Nhan Nghiên làm vẻ mặt của một cô công chúa ngây thơ nói.
"A, hóa ra là như vậy! Em chờ một chút, thầy nên bảo em ấy ra ngay. »
Chủ nhiệm lớp của Trần Vi Nhi không hề nghi ngờ cô gái này, xoay người đi vào trong lớp học.
Triệu Nhan Nghiên cười quyến rũ với tôi một cái, tôi giơ ngón cái lên với nàng, nha đầu này càng ngày càng có tiềm chất gạt người. Nếu mà tôi nói thì khẳng định sẽ không có hiệu quả như vậy.
Xem ra cuộc sống sau này đúng là thoải mái, tôi với nàng hợp thành một tổ hai người, chuyên đi lừa gạt người khác.
Một lát sau, Trần Vi Nhi từ bên trong phòng học bối rối chạy ra, sau khi nhìn thấy chúng tôi, thì sửng sốt kỳ quái nói :
Có chuyện gì vậy ? Em gái họ của em đâu ? Không phải trong nhà có chuyện gấp hay sao ? »
« Chị Vi Nhi, em không phải là em của chi hay sao ! Trong nhà việc gấp mà chính là việc lão công của chúng ta máu dâm nổi lên, một mình em chống đỡ không được, cho nên mời chi đến trợ giúp. »
Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nói.
« Hai người làm em sợ muốn chết. »
Vi Nhi trợn mắt nhìn tôi một cái, lạnh như băng nói :
« Chờ em một lát, em vào trong xin về đã ! »
Trần Vi Nhi xoay người trở về phòng học, cùng chủ nhiệm lớp nói vài câu. Chủ nhiệm lớp không chút do dự đồng ý.
Trần Vi Nhi này có bỏ học cũng không sao, dù sao đây chính là một mầm mống có thể thi vào Đại học Thanh Hoa.
"Việc này làm ảnh hưởng tới học tập của em, lúc thi không đậu, em sẽ tính sổ với anh, đến lúc đó anh phải nuôi em!"
Lúc xuống lầu, Trần Vi Nhi tức giận nói.
"Không sao, em mà thi không đậu cũng không sao cả, đến lúc đó lão công sẽ xuất ra vài trăm vạn, xây một trường đại học, rồi mời em đến học!"
Tôi khoác lác nói.
"Hừ! Em đâu có kém như thế!"
Hai tay Trần Vi Nhi kép lại thành một con cua, cấu lên người của tôi.
"A..."
Tôi tru lên.
Thật ra thì tôi một chút cũngg không đau, kể từ khi hiểu được việc dẫn phát dị năng trong cơ thể, việc đề kháng với đau đớn của tôi càng lúc càng cao, nhưng mà nếu tôi không giả bộ đau khổ, thì nhị nữ làm sao có thể phát tác nỗi giận trong lòng đây.
"Lão công, xe của anh đâu?"
Trần Vi Nhi thấy tôi đứng ở bên đường vẫy xe taxi thì kỳ quái hỏi.
"Đừng nói nữa, buổi sáng anh...đã."
Tôi muốn nói là buổi sáng tôi bị bắt cóc, nhưng không muốn để hai người phải lo lắng, cho nên dừng lại không nói nữa.
Đã? Lão công, anh khong phải là chưa già đã yếu đó chứ."
Trần Vi Nhi suy nghĩ một chút nhỏ giọng nói:
"Lão công, em đọc trên một số sách, nếu bé trai mà làm chuyện kia quá sớm, sẽ bị suy giảm trí nhớ, không phải là anh...
"Đừng có đoán mò, đối với trí nhớ của anh, anh chỉ cần lướt qua là không quên, không tin em cứ hỏi Nhan Nghiên thì biết!"
Tại sao Vi Nhi có thể liên tưởng tới như vậy chứ, trí nhớ của tôi rất tốt, ngay cả chuyện kiếp trước tôi còn nhớ rõ mồn một.
Triệu Nhan Nghiên gật đầu, trí nhớ của tôi đã được nàng chứng kiến.
"Nhưng mà trên sách viết như vậy có phải thật hay không?"
Trần Vi Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Ha ha, nếu chị muốn cấm lão công, thì đúng là bảo anh ấy đi chết còn hơn."
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Đúng là chỉ có Nhan Nghiên hiểu rõ anh."
Tôi nở nụ cười dâm đãng vẫy một chiếc taxi.
Sau khi tôi lên xe thì ngạc nhiên, người tài xế kia cũng sững sờ, làm bộ mặt buồn bã, nịnh hót nói:
"Đại ca, thật trùng hợp!"
"Ai là....đại ca của anh." Tôi lạnh lùng nói.
Đây chính là tài xế taxi buổi sáng đã làm thịt tôi, buổi trưa Khương Vĩnh Phú đã gọi điện cho tôi, nói cái xe taxi này đã vào sổ đen của cảnh sát giao thông, hiện trở thành đối tượng để kiểm tra.
Ngày hôm nay, tên tài xế này mới biết được chuyện, cất bước khó khăn, đi lại phải cẩn trọng. Mình chỉ vì một chuyện nhỏ, mà bị cảnh sát giao thông ngăn lại vô số lần, tiền phạt cũng bị nộp hơn 1000 đồng.
Làm cho hắn trong đầu xuất hiện ý nghĩ tự sát, sau đó cố gắng hỏi một cảnh sát giao thông mới biết, hóa ra hắn đắc tội với một đại nhân vật, cấp trên lệnh xuống, là phải cố ý cản hắn lại.
Tên cảnh sát giao thông này hảo tâm khuyên hắn, nghĩ xem đắc tội với ai, thì nên đi nhận tội đi.
Lúc này, tài xế taxi mới nghĩ tới việc sáng nay có một đứa trẻ nói là biết cục trưởng cục công an, lập tức toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.
Hận tới mức không tự tát mình tới 100 cái bạt tai, đây chẳng phải là mình tham tiền hay sao, kết quả chọc phải một nhân vật cường thế như vậy.
Cho nên hắn ôm một ý nghĩ, buổi sáng người này đỗ ở đây, thì hắn đánh xe tới đây chờ bồi tội. Không nghĩ tới việc thật trùng hợp, hắn vừa mới đi tới chỗ này, thì gặp ngay người này.
"Đại ca, em biết sai rồi, anh là đại nhân vật, không nên so đo với một tiểu nhân vật như em! Em biết sai rồi, xin anh tha cho em đi!"
"Anh nói gì vậy, tôi không hiểu!"
Tôi cố ý làm bộ dáng nghe không hiểu gì cả.
"Đại ca, anh đừng chơi em nữa! Em biết thu tiền của anh là không đúng, em trả lại tiền cho anh, không....Em bồi thường gấp 10 lần cho anh!"
Tài xế thấy sắc mặt tôi không chút thay đổi, buồn bã nói:
"Gấp trăm lần, gắp trăm lần có được không vậy! Anh tha cho em đi mà, đừng bảo cảnh sát giao thông bắt em nữa, trên người em còn có già, có trẻ, em không chịu được phạt như vậy đâu!"
"Chẳng phải anh biết cục trưởng công an hay sao? Còn tìm tôi làm gì?"
Tôi cười nói.
"Cục trưởng, đúng em không những biết cục trưởng mà còn biết cả Bí Thư tỉnh ủy nữa! Nhưng mà người ta không biết em!"
"A, cái này dễ thôi. Chuyện này nói với nàng đi, ông của nàng là Bí thư tỉnh ủy đó, có thể một ngày nào đó dẫn anh đi gặp?"
Tôi ôm lấy Triệu Nhan Nghiên, không chút hoang mang nói.
Tài xế vừa nghe vậy, thiếu chút nữa tè ra quần, bây giờ hắn thực sự mới tin hắn chọc phải tiểu nhân vật.
Bạn gái của thằng nhóc này hóa ra là cháu gái của Bí Thư tỉnh ủy, vậy thì thân phận của hắn không kém chút nào, có khi lại còn hơn.
Tại sao mình lại ngu như vậy, chọc phải hắn cơ chứ.!
Tài xế taxi nhanh chóng kéo cửa xe quỳ xuống đất, tôi thấy trêu hắn đủ rồi, nên nói:
"Cảnh sát giao thông chặn anh lại, không phải vì anh vi phạm luật giao thông, sau này chú ý một chút, đừng làm chuyện như vậy nữa!"
Dù sao tôi với hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì, dạy cho hắn một bài học là được rồi.
Tài xế taxi vừa nghe tôi nói như vậy, sao không hiểu cơ chứ. Nếu tôi đã nói như vậy, vậy thì tôi đã tha thứ cho hắn, hắn rối rít nói:
"Cám ơn đại ca! Cám ơn đại ca!"
"Được rồi, mau lái xe đi, tôi còn có việc phải làm đấy!"
Tôi vừa nói vừa hôn Triệu Nhan Nghiên một cái.
"Dạ Dạ! Chắc chắn sẽ không làm trễ nải chính sự của đại ca!"
Tài xế quỷ dị cười nói:
"Đi tới khách sạn buổi sáng chứ?"
"Khách sạn cái đầu ấy, đi Hoa Hưng tiểu khu!"
Vừa nói tôi kéo Trần Vi Nhi vào trong lòng.
Dạ được.
Tài xế một chân nhấn ga, cái xe phóng vọt ra ngoài. Hắn cũng có chút hâm mộ người này mạnh mẽ, đi ra cửa còn mang theo hai người đẹp!
Nhưng mà mình cũng thật may mắn, có được sự tha thứ của hắn, trong lòng thở phào một cái. Bạn đang đọc truyện được tại
"Lão công, chúng ta tới nhà của anh sao?"
Vi Nhi thấy tôi nói với tài xế tới Hoa Hưng tiểu khu, thì không khỏi sửng sốt.
Bình thường mỗi lần 3 người hoan hảo, đều ở trong biệt thự của Triệu Nhan Nghiên, đây là lần đầu tiên tới nhà Lưu Lỗi, Trần Vi Nhi có chút khẩn trương.
Dù sao nàng vẫn chưa chính thức ra mắt cha mẹ Lưu Lỗi, nên trong lòng có chút khẩn trương.