Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Hoàng Hữu Vi nghe nói Trương Đại Hổ đã bắt được Tô Dĩnh Tư, trong lòng hết sức cao hứng!
Rốt cục cũng có thể thay con của mình báo thù rửa hận rồi! Hắn sẽ tận dụng cơ hội này, buộc Tô Dĩnh Tư kia phải sửa đổi lại lời khai, để con mình được thả ra, nếu không đồng ý, thì hắn sẽ làm hỏng nàng!
Đương nhiên đây chỉ là tính toán của Hoàng Hữu Vi, khi hắn tới tổng bộ của Hắc Hổ bang, còn chưa kịp ngồi ấm mông, thì đã có một tiểu đệ vọt vào.
"Mẹ kiếp, không thấy tao có khách quan trọng hay sao!"
Trương Đại Hổ quát: "Cút ra ngoài cho tao!"
"Nhưng mà... Hổ ca..."
Tên tiểu đệ kia còn chưa nói xong thì Trương Đại Hổ đã quơ lấy một quyển lịch trên bàn ném tới, cái tên tiểu đệ này sợ quá vọt sang một bên, không dám nói tiếp, nhưng cũng không dám ra ngoài, chuyện tình bây giờ vô cùng khẩn cấp, phải đợi lão đại giải quyết!
"Tại sao còn chưa cút ra ngoài, chẳng lẽ mày muốn tạo phản? !" Trương Đại Hổ thấy tiểu đệ của mình ở trước mặt người ngoài, lại dám không nghe lời của mình, thì hổn hển đứng lên.
"Hổ ca, xảy ra chuyện rồi!" Tên tiệu đệ kia không nhịn được nữa, vội vàng nói.
"Xảy ra chuyện rồi? Xảy ra chuyện gì?" T
rương Đại Hổ nhíu nhíu mày, trong mắt hắn, chỉ đơn giản là việc tiểu đệ của mình dánh nhau với Tân Long bang, hoặc bị cảnh sát bắt, nhưng chuyện này đâu phải đại sự gì!
Bây giờ đang có khách, mà thủ hạ của mình lại nói những chuyện này, bảo sao hắn không tức giận cho được, cho nên quát:
"Quân sư không phải ở bên ngoài hay sao? Có chuyện gì tìm hắn thương lượng là được rồi!"
Nhưng mà câu nói kế tiếp của tên tiểu đệ, suýt chút nữa làm cho Trương Đại Hổ ngã xuống đất!
"Hổ ca, có người xông vào trong tổng bộ, quân sư bị hắn dùng thanh thép đập trúng đầu, sống chết hiện giờ còn chưa rõ!"
Tiểu đệ kia nói. Bạn đang đọc truyện được tại
"Mẹ kiếp. Mấy người?"
Trương Đại Hổ hỏi.
"Một người!"
Tiểu đệ nói.
"Các ngươi là lũ phế vật? Một người mà không đối phó được ư? Giết hắn là được, hừ dám tới tổng bộ của Hắc Hổ bang gây chuyện, đây chẳng phải là chán sống rồi ư?"
Trương Đại Hổ làm nghe nói đối phương chỉ có một người, nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, giọng nói cũng lớn lối. Trong Hắc Hổ bang, quân sư là người không biết đánh nhau, ngã xuống cũng là chuyện bình thường.
"Hổ ca, nhưng mà đã có hơn 10 người bị hắn đập ngã! Hắn nói, hắn muốn gặp lão đại của Hắc Hổ bang, nếu không hắn sẽ xóa xổ Hắc Hổ bang!"
Tiểu đệ kia khẩn trương nói.
Trương Đại Hổ càng nghe càng thì hiểu đã có chuyện gì không đúng, tại sao đối phương chỉ có 1 người, mà hơn trăm tiểu đệ cũng không đối phó được, mà lại bị hắn đập ngã hơn 10 người?
Vậy thì Hắc Hổ bang đâu còn mặt mũi nào nữa, sẽ làm trò cười cho Hoàng Hữu Vi, có khi còn làm hỏng chuyện lớn của hắn!
Cho nên hắn tức giận nói:
"Các ngươi là một lũ phế vật, để tao đi xem một chút, ai mà gan lớn như vậy, chẳng nhẽ là Tân Long bang?"
Trương Đại Hổ cho rằng, người tới gây chuyện là Tân Long bang, kẻ thù không đội trời chung với bang của hắn.
Nhưng mà cũng khó trách, ở Tô Châu này, chỉ có Tân Long bang mới có thể chống lại Hắc Hổ bang, đương nhiên còn có cảnh sát, nhưng cảnh sát sẽ chẳng bao giờ phái một người tới tổng bộ của Hắc Hổ bang đập phá, cho nên hắn cho rằng, người tới nhất định là một hảo thủ của Tân Long bang.
Hoàng Hữu Vi cũng xuất thân từ giang hồ, nên đối với loại chuyện này tự nhiên không xa lạ gì, cũng không sợ hãi. Cho nên khi Trương Đại Hổ đứng dậy đi ra ngoài, Hoàng Hữu Vi cũng đi theo phía sau hắn.
... ... ... ...
Hắc Hổ bang đúng là không xứng với trình độ của tôi, tung hoành ngang dọc như không đối thủ.
Khi tôi ném thanh thép trong tay xuống, thì phát hiện trong xưởng lắp ráp sửa chữa không còn một ai đứng! Không thể nào?
Chỉ trong một lát, Hắc Hổ bang đã bị diệt, tốc độ này đúng là chẳng biết nói gì, tôi không khỏi cười khổ, xem ra một bang phái hắc đạo ở Tô Châu đã bị xóa xổ, một trận mưa gió máu tanh sẽ được dấy lên!
"Là ai kiêu ngạo dám tới địa bàn của Hắc Hổ bang gây chuyện, không phải là muốn..."
Câu tiếp theo của Trương Đại Hổ còn chưa nói ra miệng, thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người!
Chỉ thấy trong sân còn có một người đứng, những người khác nằm ngổn ngang, nhưng những người nằm, đều là thủ hạ của mình!
Trương Đại Hổ thiếu chút nữa cười lớn! Đây còn là người hay sao? Một chọi một trăm, nhưng lại chẳng có chuyện gì!
Cho dù Trương Đại Hổ trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng không thể tiếp thu được sự thực này! Chỉ trong nháy mắt, Trương Đại Hổ ngẩn ngơ, cơ nghiệp do mình khổ cực gây dựng, đã biến mất!
"Mày...mày là ai?" Trương Đại Hổ hoảng sợ nói. Trong mắt hắn, người trong sân là một quái vật! Bởi vì một người có thể đánh một trăm người thì cũng có thể có, nhưng hắn lại không có chuyện gì, mà những người kia sống chết đều không rõ!
"Lưu Lỗi! Tại sao là mày!" Hoàng Hữu Vi đứng phía sau Trương Đại Hổ kêu lên: Mày không phải ở thành phố Tân Giang, tại sao lại chạy tới Tô Châu này làm gì?"
"Ha hả, tao còn tưởng là ai, hóa ra là lão bằng hữu, tao chẳng nói chuyện với mày, đừng có nên gây sự, nếu không thì mày không chịu nổi đâu! Xem ra mày đúng là lớn tuổi chóng quên rồi?"
Tôi cười lạnh nói.
"Không... Không phải là tôi..."
Hoàng Hữu Vi thấy tôi như thấy quỷ, một màn trong khách sạn Tân Giang đã làm hắn vô cùng e ngại, mà hôm nay lại thấy hơn trăm người nằm trên đất, tinh thần sớm đã sụp đổ rồi.
"Hoàng Hữu Vi! Mày không thể phủ nhận chuyện mày nhờ tao bắt người được!" Bây giờ thì Trương Đại Hổ đã hiểu rõ, khi thuộc hạ của mình bắt được cô gái kia, thì cũng làm cho sát tinh nổi giận !
Đều tự trách mình quá tham tài, thu được của Hoàng Hữu Vi một trăm vạn, nhưng lại mang tới tai họa ngập đầu.
Giờ phút này, Hoàng Hữu Vi đã hiểu, thực lực quyết định tất cả, nhìn những tiểu đệ của mình nằm trên mặt đất, Trương Đại Hổ vẫn phải kiên cường đứng vững.
Bây giờ lại nghe thấy Hoàng Hữu Vi muốn chối đẩy tất cả trách nhiệm, thì cả giận nói: "Hoàng Hữu Vi, con mẹ nó, mày có ý gì, Lão Tử chẳng phải bị ngươi đầu độc, nên mới dẫn tới cái tai họa ngập đầu này hay sao?!"
"Trương Đại Hổ, con mẹ nó, mày nói cái gì đó? Lúc tao đưa cho mày 100 vạn, tại sao mày không nói những lời này!" Hoàng Hữu Vi mắng.
"Mày"
Trương Đại Hổ nghe vậy thì muốn xông tới đánh Hoàng Hữu Vi, Hoàng Hữu Vi cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, lập tức hai người xoắn lại với nhau, đấm đá kịch liệt.
"Được rồi hai vị, nếu như lúc đầu không có chủ ý, thì làm sao lại có kết quả như bây giờ, chuyện mình làm thì cũng nên tự mình chịu trách nhiệm. Vậy mà cũng là một lão đại, thật đúng là không có phong độ!"
Tôi bình thản nói.
"Tao liều mạng với mày!" Quả nhiên, lời của tôi đã có hiệu quả nhất định. Trương Đại Hổ không tiếp tục dây dưa với Hoàng Hữu Vi, mà laị cắn răng lao về phía tôi.
"Đúng! Liều mạng!" Hoàng Hữu Vi cũng hiểu, hôm nay hắn sẽ không có kết cục tốt, không bằng liều mạng cho xong.
Tôi lắc đầu. Cho dù tôi không sử dụng dị năng cũng có thể giải quyết gọn nhé. Liều mạng của hai người có thực lực kém, chẳng khác gì đi tự sát cả.
Lúc này, tôi chẳng hạ thủ lưu tình gì cả, diệt cỏ phải diệt tận gốc, tránh cho gió xuân thổi tới, mần non lại nảy lên!
Cái tên Hoàng Hữu Vi này chính là phiền toái trong lúc mềm lòng tôi đã tha cho hắn, nếu như ngày đó quyết đoán, thì đâu có phức tạp như bây giờ! Mặc dù tôi không sợ hắn gây phiền toái cho tôi, nhưng mà hắn đi tìm người bên cạnh tôi gây phiền toái, vạn nhất có điều gì sơ xuất thì đúng là phiền toái rồi!
Giết người, mặc dù không phải là tôi không dám, nhưng mà tôi cũng không muốn làm như vậy! Tôi không muốn rước lấy phiền toái không cần thiết! Mặc dù tôi biết, cảnh sát không có chứng cớ thì không thể làm gì tôi, dù sao thân phận của tôi vẫn còn.
Tôi do dự một chút, đem hai cổ tinh thần lực, xuyên vào trong đầu có Trương Đại Hổ và Hoàng Hữu Vi. Hai người này lập tức ngã trên mặt đất. Tôi dùng tinh thần lực phá hủy trung khu thần kinh của họ, mặc dù không phải là trí mạng, nhưng họ chẳng khác gì chết cả.
Loại trạng thái này của bọn họ có một tên khoa học, gọi là người sống đời thực vật. Tôi lắc đầu, tự gây nghiệt, thì không thể sống.
Tôi nghĩ, cho dù sau khi tiểu đệ của Hắc Hổ bang tỉnh lại, thì thấy Hắc Hổ bang không còn, chim bay, người giải tán, sau đó lại thấy lão đại của mình như vậy thì đúng không tan không được
Lúc trước, từ miệng của tên quân sư, tôi đã biết được phòng giam của Tô Dĩnh Tư, nên bước nhanh về phía đó.
"Thả tôi ra!"
Khi tôi đẩy cửa đi vào, thì nghe thấy một âm thanh quật cường của Tô Dĩnh Tư.
"Tôi tới để thả cô mà."
Tôi cười nói.
Tô Dĩnh Tư bỗng nhiên nghe được cái thanh âm quen thuộc này, mừng vui ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy tôi cười trêu chọc, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội vàng cúi đầu.
Khi Tô Dĩnh Tư tỉnh lại, thấy mình bị trói trong một căn phòng xa lạ, thì mới biết mình bị bắt cóc, lúc nãy nghe thấy tiếng mở cửa, còn tưởng cho rằng là người xấu. Không nghĩ tới là hắn!
Tô Dĩnh Tư không hiểu được tình cảm trong lòng mình là loại gì nữa, người này không chỉ cứu mình một lần, hơn nữa trong thời khắc mấu chốt đều có thể biến nguy thành an!
Mà mình là một cô gái, chẳng phải cần người bảo vệ mình hay sao! Chẳng lẽ hắn là Bạch mã vương tử trong lòng mình?
Nghĩ tới đây, Tô Dĩnh Tư không khỏi thở dài, thầm nghĩ, hắn chỉ là một vệ sĩ vô danh, khi nói chuyện này, thì cha mình có thể đồng ý hay sao chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui