"Mới mua xe à?"
Triệu Quân Sinh chỉ chiếc siêu xe Mercedes-Benz của tôi, hỏi.
"Đúng vậy, chiều tối cháu vừa nói rồi mà, thế nào, Tổng giám đốc Triệu, dù gì chú cũng là người quản lý của một tập đoàn xuyên quốc gia, tại sao lại không đổi lấy chiếc xe giống như thế này mà dùng?"
Tôi nói.
"Ủng hộ nền công nghiệp của dân tộc phát triển mà thôi!"
Triệu Quân Sinh chỉ vào chiếc Red Banner của mình cười khan nói, thật ra thì vào năm 1995 có một chiếc xe Red Banner 100 đã là nhất rồi.
"Nghe nói Red Banner có một mẫu xe tốt hơn, có 3 chỗ, dù sao chú cũng là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông!"
Tôi ghé vào tai Triệu Quân Sinh, nói nhỏ:
"Đi ra trước cửa công ty, cháu đưa cho chú tiền!"
"Được, ngày mai chú sẽ đi đặt xe!"
Triệu Quân Sinh nghe thấy mình không cần phải bỏ tiền, lập tức thay đổi thái độ nói:
"Chú đổi chiếc BMW có được không?"
Tôi ngán ngẩm, nói:
"Được, ngay cả mua một chiếc Red Baner nhiều chỗ để chở khách cũng được, chỉ là một chiếc BMW thôi mà!"
"Đây chính là cháu nói đấy nhé!"
Triệu Quân Sinh ra vẻ đắc ý giống như mưu kế của mình đã được thực hiện.
Tôi lắc đầu, lẽ ra ban đầu không nên cho hắn cổ phần, tính toán theo giá hiện tại của tập đoàn, thì ông ta cũng được tới ba trăm năm mươi vạn.
Đoàn xe đi tới một khách sạn lớn của thành phố Tân Giang. Quên không nói, kể từ khi Hoàng Hữu Vi sụp đổ, Trương Quốc Bình hoảng sợ không duy trì nổi, hơn nữa tiểu đệ Quách Khánh cứ ba ngày lại đi quấy rối, làm cho Trương Quốc Bình sợ đến mức phải đem bán khách sạn với giá thấp cho Tam Thạch bang, lấy tiền đi chuyển đi nơi khác.
Cha mẹ tôi không nghĩ, lại có thể gặp mặt lại Triệu Quân Sinh.
"Ha… ha…, Lưu đại ca, chị dâu, mọi người đã tới!"
Vừa mới bước vào phòng thì Triệu Quân Sinh đã nhiệt tình đứng lên nói:
"Đây là vợ tôi - Vương Huệ!"
"Ái chà, Tiểu Triệu, quả nhiên là ông, Lão Lưu nhà chúng tôi về nhà nói với tôi, vậy mà tôi còn không tin!"
Mẹ tôi nói.
"Ha… ha, đúng vậy, bà nhìn xem, hai chúng ta năm đó không thể nên duyên vợ chồng, nhưng bây giờ bọn trẻ lại biến hai chúng ta thành thông gia, rõ ràng chúng ta vẫn còn có duyên!"
Triệu Quân Sinh cười nói.
"Ái!, Tiểu Huệ, sao bà véo tôi, đó chẳng phải là khiến tôi bị mất mặt trước thông gia sao?"
Triệu Quân Sinh nhe răng nhếch miệng nói.
"Hai đứa trẻ đều ở đây, ông nói bậy bạ gì đó, lớn tuổi rồi mà còn như vậy!"
Vương Huệ chính là mẹ của Triệu Nhan Nghiên cả giận nói.
"Được, được! Tôi không nói nữa!"
Triệu Quân Sinh lắc đầu nói:
"Lưu đại ca, làm ông phải chê cười, vợ tôi quản nghiêm không, ha ha..."
"Đâu có… đâu có, hai chúng ta giống nhau mà, ông đừng tưởng chị dâu ông năm đó ôn nhu hiền lành, hiện tại thì…. Ôi! Tôi đây chỉ có địa vị thấp thôi!"
Cha tôi thở dài nói.
"Sao?"
Triệu Quân Sinh sửng sốt, lập tức cười nói:
"Ha ha, tôi còn tưởng rằng... Hóa ra hai chúng ta đều giống nhau, lát nữa hai anh em ta phải uống một trận thật say mới được!"
"Không được uống rượu!"
Mẹ tôi cùng Vương Huệ đồng thanh cùng nói.
Triệu Quân Sinh và cha tôi chỉ đành hai mặt nhìn nhau và cười khổ.
"Tiểu Triệu à, Lỗi Lỗi nhà tôi đã làm cho ông không ít phiền phức, ông hãy chiếu cố nhiều cho nó!"
Lúc ăn cơm, cha tôi nói.
"Đâu có, quả là tôi đỡ lo lắng hơn về tiểu nha đầu này, nhưng suốt ngày nó tới chỗ nhà ông bà, chẳng phải làm cho mọi người thêm phiền toái sao!"
Triệu Quân Sinh nói.
"Không phiền toái, không phiền toái! Tôi thích còn không hết nữa đây!"
Mẹ tôi nói:
"Đúng rồi, nghe Lỗi Lỗi nói sau khi nó tốt nghiệp sẽ muốn đi làm ở công ty của ông, ông lại phải hao tâm tổn trí rồi!"
"Nhất định, nhất định rồi!"
Triệu Quân Sinh trong lòng tự nhủ. Tôi tới chỗ ông ta làm công ư? Tôi cho hắn đi làm thuê mới đúng.
Trong bữa tiệc, Triệu Nhan Nghiên không ngừng gắp thức ăn cho tôi, khiến cho cha tôi và Triệu Quân Sinh phát thèm, Triệu Quân Sinh tự nhủ: đều là nam nhân, tại sao lại có sự bất công lớn như vậy!
... ... ... ...
Lý Bác Lượng cùng với Hậu Đằng Tam Hùng đang làm ăn phát tài phát lộc, không ngờ tới lúc giao hàng, một nhóm cảnh sát cùng mấy người mặc đồng phục chuyên viên về kỹ thuật chạy nhanh tới, trực tiếp giữ hàng.
Hậu Đằng Tam Hùng vội la lên:
"Các anh muốn làm gì? Đây chính là hàng hóa của công ty Á Châu tại nước R, chúng tôi là đại lý thương nhân ở Trung Quốc, là thương nhân hợp pháp, các anh tại sao lại muốn giữ hàng của chúng tôi?"
"Thương nhân hợp pháp?" Một cảnh sát tiến lên móc còng tay ra, khinh thường nói:
"Anh nghĩ rằng chúng tôi không biết gì sao? Nói thật cho anh biết, chúng tôi có nhân viên chuyên môn giám sát kỹ thuật đi cùng, đã giúp chúng tôi nắm giữ đầy đủ chứng cứ! Lúc trước chúng tôi đã liên lạc với công ty ở nước R, bọn họ nói về cơ bản là không nhận ra anh!"
"Hơn nữa qua việc nhân viên của chúng tôi thực hiện giám định kỹ thuật, thì cho thấy hàng hóa mà các người sắp sửa tiêu thụ có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng, cho nên theo quy định của pháp luật chúng tôi tiến hành xử phạt."
Một chuyên viên kỹ thuật tiếp tục nói.
Hậu Đằng Tam Hùng lập tức choáng váng, trong lòng hiểu rõ sự chẳng lành! Hắn lôi tổ tông mười tám đời của ông chủ công ty Á Châu ra chửi mắng, chuyện này rõ ràng do hắn cùng ông ta hợp tác, vậy mà khi có chuyện xảy ra ông ta lại thất hứa!
Nhưng Hậu Đằng Tam Hùng cũng không muốn hy vọng, ông chủ công ty Á Châu cũng không phải người ngu, làm gì có ai lại đi thừa nhận chuyện này có liên quan tới mình? Dù sao tiền đã tới tay rồi, nếu xảy ra chuyện, thì cứ để cho Hậu Đằng Tam Hùng một người gánh chịu trách nhiệm đi.
" Đồng chí cảnh sát, chuyện này và tôi không có liên quan, đều là do hắn, đều là do người này lừa gạt tôi, trước đó tôi không hề biết gì về những chuyện này. Về vấn đề chất lượng, là do hắn lừa gạt tôi để khiến tôi cùng hợp tác với hắn!"
Lý Bác Lượng thấy có chuyện liền lập tức luống cuống, vội vàng đổ trách nhiệm lên Hậu Đằng Tam Hùng.
"Lý Bác Lượng, mày nói vậy là có ý gì! Lúc đầu khi có tiền thì mày hết lòng tích cực, hiện tại xảy ra chuyện thì liền đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm?" Hậu Đằng Tam Hùng giận tím mặt.
"Được rồi, hai người đừng tranh cãi lẫn nhau nữa, chuyện tình rốt cuộc là như thế nào, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu quả thật không liên quan, chúng tôi cũng sẽ không để các người bị oan uổng! Đi theo chúng tôi!"
Đội trưởng đội cảnh sát nói.
... ... ... ...
Chiều hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Lưu Duyệt, hẹn tôi đến quán café gần đại lý xe.
"Tiểu thư, đây là tư liệu về người đó"
Cô gái bên cạnh Lưu Duyệt đưa cho Lưu Duyệt một số giấy tờ, nói:
"Hắn cũng là học sinh, còn cùng một trường với tiểu thư!"
Lưu Duyệt cầm lấy những tài liệu đó, lẳng lặng lật xem.
"Người này rất bình thường, không thấy có cái gì đặc biệt, chỉ là học sinh lớp mười, cha mẹ đều là công nhân, tại sao hắn có thể có nhiều tiền như vậy?" Lưu Duyệt kỳ quái nói.
"Tiểu thư, tôi cũng cảm thấy thật kỳ lạ, bởi vì thân phận người này quá bình thường nên có điều không bình thường, cô xem, trên tài liệu cho thấy, từ tiểu học đến cấp 2, Lưu Lỗi về cơ bản là một học sinh kém, nhưng sau khi đến học ở Tứ Trung, đột nhiên thành tích trở nên tốt một cách dị thường, lại có thể đứng thứ nhất tất cả các năm học, tôi cảm thấy như vậy có cái gì không hợp lý?"
Cô gái nói.
"Ừ "
Lưu Duyệt gật đầu, nói:
"Đúng là rất kỳ lạ!."
"Đúng rồi, tiểu thư. Nghe nói Lưu Lỗi với một trong tứ đại hoa khôi của trường chúng ta là Triệu Nhan Nghiên vô cùng gần gũi!" Cô gái nhắc nhở.
"Triệu Nhan Nghiên? Thiên kim tiểu thư của Tổng giám đốc Tập đoàn Ánh Rạng Đông, Triệu Quân Sinh?"
Lưu Duyệt gật đầu:
"Khó trách hắn có nhiều tiền như vậy... Không đúng, hắn mới bấy nhiêu tuổi, cho dù hắn là bạn trai của Triệu Nhan Nghiên thì Triệu Quân Sinh cũng không thể cho hắn nhiều tiền như vậy! Huống chi tôi nghe nói Triệu Quân Sinh cũng là đi làm thuê cho người khác, cũng không phải là người sở hữu Tập Đoàn Ánh Dạng Đông, hơn nữa ngay bản thân ông ta cũng chỉ có chiếc xe Red Banner, ông ta làm sao có thể mua cho Lưu Lỗi một chiếc Mercedes-Benz S600? Không đúng... Cái này khẳng định chúng ta mới chỉ điều tra một mặt về Lưu Lỗi!"
"Tiểu thư, tôi thấy tên Lưu Lỗi này cực kỳ thông minh, chúng ta vẫn còn muốn hợp tác với hắn hay sao? "
Cô gái đề nghị nói.
"Không được, thật vất vả mới tìm được một đối tác làm ăn như vậy, tại sao tôi có thể dễ dàng buông tay được? Huống chi thời gian của tôi không còn nhiều lắm, bỏ lỡ lần này, tôi rất có thể không có cơ hội nữa! Cô cũng không muốn tôi bị gả cho tên nhị thế tổ của Tư Đồ gia kia chứ?"
Lưu Duyệt lắc đầu nói.
"Tiểu thư, Lão thái gia bình thường cưng chiều cô nhất, nếu cô không muốn bị gả thì ai có thể ép cô được chứ? "
Cô gái nói.
"Tiểu Trân, cô không biết tính tình của ông ta. Lưu gia chúng ta trong mắt người khác là một thế gia giỏi giang, có tiền có thế, nhưng đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, những năm gần đây, Lưu gia đang trên đà suy sụp, mặc dù rất nhiều xí nghiệp trên cả nước là của Lưu gia chúng ta, nhưng đó lại chỉ là danh nghĩa mà thôi, bị thua lỗ rất nhiều!
Nhất là khi Lưu gia đến thế hệ của tôi, chỉ có mình tôi là cháu gái, không có bất kỳ đàn ông nào, tình thế như vậy đối với một thế gia mà nói là nhược điểm chí mạng! Không có đàn ông, cũng có nghĩa không có người đời sau kế thừa gia tộc, dưới tình huống này chỉ có hai biện pháp, thứ nhất chính là sinh thêm một đứa con trai, nhưng biện pháp này theo thời gian trước đã chứng mình là không thể nào.
Thứ hai, đó chính là hôn nhân! Thông qua việc thông gia với một thế gia khác, tới việc tiếp nhận sức mạnh bên ngoài, để đạt tới mục đích chấn hưng gia tộc! Tất nhiên, người thông gia nhất định không phải là người thừa kế duy nhất của thế gia đó. Bởi vì nếu như vậy gia tộc của chúng ta chẳng những không thể có được sự chấn hưng, mà còn có thể bị trực tiếp thâu tóm!
Cho nên nếu muốn thông gia, nhất định phải tìm một người có chỗ dựa sau lưng vững chắc, không phải con cháu thừa kế của thế gia thông gia, như vậy mới có thể đạt được mục đích chấn hưng!"
Lưu Duyệt chậm rãi nói.
"Ở rể…?"
Cô gái Tiểu Trân kêu lên.
"Có thể nói như vậy. Đó là lý do mà giữa lợi ích trước mắt của gia tộc và lợi ích cá nhân, ông nội sẽ bỏ rơi lợi ích cá nhân. Và đến tôi là vật hy sinh cho cuộc hôn nhân mang tính chính trị."
Lưu Duyệt thở dài một hơi nói.
"Cho nên tôi mới cùng ông nội giao hẹn, trước khi tốt nghiệp trung học, phải kiếm được nhiều tiền nhất! Để chứng minh năng lực của tôi, chứng minh Lưu Duyệt tôi mặc dù chỉ là một cô gái, nhưng lại có thể đảm đương trọng trách chấn hưng gia tộc!"
Lưu Duyệt tiếp tục nói.
"Nhiều tiền nhất, đây quả thực là không thể nào!"
Tiểu Trân kêu lên.
"Đúng là rất khó khăn, cho nên tôi mới không thể không tăng nhanh tốc độ! Ha… ha, thời gian không nhiều!"
Lưu Duyệt cười khổ nói.
"Còn có cách nào khác không? Nhị công tử của Tư Đồ đúng là rất đáng ghét, lại còn rất háo sắc!"
Tiểu Trân hỏi. Bạn đang đọc truyện được tại
"Ừ... Còn có một biện pháp, chính là tôi có thể tìm được một người trong sạch, không có bất kỳ thế lực nào, nhưng nam nhân đó phải có năng lực, sau đó gả cho hắn. Cứ như vậy, gia tộc chúng ta cho dù không được các thế gia khác ủng hộ, nhưng chỉ cần người đó có đầy đủ năng lực là cũng có thể quản lý và đưa gia tộc đi lên!"
Lưu Duyệt đỏ mặt nói.