Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng bảy! Học sinh cả nước gọi tháng này là Tháng Bảy Đen Tối! Trần Vi Nhi cũng là một trong số đông học sinh đó, lúc này tâm tình nàng không được tốt lắm, bởi vì sắp phải tới thời gian chia tay.
Với thành tích của Trần Vi Nhi bây giờ, đậu một trường đại học nào đó trong cả nước thì không thành vấn đề, nhưng vẫn nghe ý kiến của tôi, nộp đơn dự thi vào trường đại học Thanh Hoa, nơi trước tôi với Triệu Nhan Nghiên từng học.
Mà yêu cầu thi tốt nghiệp trước thời hạn của tôi đã bị chủ nhiệm lớp của tôi bác bỏ, có thể nàng coi tôi không vừa mắt, mặc dù tôi có thể dùng mối quan hệ của mình thông qua cửa ải này, nhưng mà tôi không có làm như vậy.
Tôi đã nghĩ thông suốt, việc này trong đời chỉ có một lần, thì tại sao lại không hưởng thụ cho tốt! Cuộc sống của học sinh cấp 3, cả đời chỉ có 1 lần, thì tại sao tôi phải lãng phí!
Tập đoàn Ánh Rạng Đông phát triển rất tốt, thông qua các chiêu bài thu mua nhà máy cũ, đã gom được hơn 400 nhà máy, tất cả đều hành nghề công nghệ cao, đang hướng tới phương diện công nghiệp nặng thẳng tiến, bởi vì có quan hệ với ông của Triệu Nhan Nghiên, nên cái giấy phép sản xuất công nghiệp nặng rất dễ dàng tới tay của chúng tôi!
Nhưng mà điều này cũng không thể coi là cửa sau, với thực lực của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, mới chỉ có 1 năm đã thành một tập đoàn xuyên quốc gia, nhà nước giúp đỡ còn không kịp, đương nhiên phải bật đèn xanh rồi!
Cuối tháng 9, Tập đoàn Ánh Rạng Đông vươn ra thị trường Hồng Kông, tháng 2 năm sau, vươn ra thị trường Mỹ. Tháng 6 thì mở cửa thị trường ở Thâm Quyến.
Hiện giờ Tập đoàn Ánh Rạng Đông đang liên quan tới các phương diện như: điện tử, chế tạo máy móc cơ giới, thực phẩm, trang phục, bất động sản…. Chân chính trở thành một tập đoàn đa quốc gia. Vốn cố định lên tới hơn 100 tỷ USD.
Sau trong hai năm, tôi không lần nào bỏ học, luôn đi bên cạnh của Triệu Nhan Nghiên, đi học, rồi lại tan giờ học. Đây là cô gái mà tôi thích nhất trong cuộc đời. Tôi luôn chú tâm hưởng thụ cuộc sống yên lặng, không đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Tam Thạch Bang của Quách Khánh, có sự ủng hộ cường đại của tôi, thế lực nhanh chóng phát triển, đã phát triển ra khắp nước Trung Hoa, thậm chí sắp tiến quân vào Nam Kinh và Bắc Kinh. Quách Khánh nghe ý kiến của tôi. Đem thế lực của mình ẩn giấu đi, nhìn bề ngoài Quách Khánh chỉ là một ông chủ của công ty giải trí.
Ở trong trường học, thỉnh thoảng tôi nhìn thấy nha đầu Hứa Nhược Vân, nhưng mà tiểu nha đầu này lại coi tôi là không khí, trực tiếp bỏ qua tôi. Mỗi lần gặp, tôi cũng chỉ có cách cười khổ. Nhưng mà thành tích của nha đầu này đột nhiên tăng mạnh, từ học nghệ trung bình, đột nhiên vươn lên trong TOP 5, đây cũng là chỗ tôi bất ngờ.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Huỳnh Huỳnh có tìm tôi, bảo tôi đi dạo ở đại lý xe với nàng, nhưng bị tôi thoái thác.
Việc kinh doan đại lý xe của Lưu Duyệt rất tốt. Rất nhanh sáng tạo lên một dây chuyền đại lý xe, bởi vì Lưu Duyệt cũng muốn tới học ở Đại Học Thanh Hoa. Cho nên rời tổng bộ của đại lý xe tới thành phố B. Chúng tôi chỉ có gặp mặt một lần, còn lại là toàn dùng điện thoại liên lạc.
Trong khoảng thời gian này, tin tức của Diệp Tiêu Tiêu hoàn toàn bặt vô âm tín. Nhưng tôi lại không thể đi tìm nàng, tôi biết, nàng đã cố ý trốn tránh tôi, cho dù tôi có tìm được nàng rồi, thì nàng cũng sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp trốn đi.
Ở bên kia thành phố Tô Châu, cha vợ của tôi cũng chẳng phải là người lương thiện gì. Có được sự ủng hộ cả về tài chính lẫn kỹ thuật của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, Tập đoàn Phi Phàm rất nhanh trở thành vật trong túi của tập đoàn Tô Thị.
Những nội gian của Tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng bị Triệu Quân Sinh tìm ra. Trực tiếp dùng tội danh tiết lộ bí mật kinh doanh đem tới cơ quan công an, vốn là Triệu Quân Sinh muốn dùng chuyện này để giết gà dọa khỉ, nhưng tên kia đúng là bất hạnh, tòa án phán quyết hắn tới tận 20 năm. :
Sự nghiệp của Tô Dĩnh Tư không ngừng phát triển, lúc này mà tôi bắt nàng rút lui khỏi giới giải trí thì đúng là có chút không có đạo lý, nhưng mà tôi nghĩ tới chuyện, nữ nhân của tôi suốt ngày bị nam nhân có dâm ý, trong lòng tôi có chút không thoải mái, có trời mới biết, họ dùng tấm ảnh quảng cáo của Tô Dĩnh Tư để làm gì.
Cho nên tôi định ra mục tiêu cho Tô Dĩnh Tư, trong vòng 3 năm phải rút lui, như vậy cũng coi là công thành danh toại
Còn về phần cô dâu trong chỉ phúc vi hôn của tôi, thì sau lần chúng tôi tới nhà nàng, liên lạc với Hà Tích Duyên hoàn toàn bị cắt đứt. Sau đó cha tôi phải người về Diêm Hòa thôn thì mới biết, cả nhà của Hà Tích Duyên đã chuyển đi!
Có lẽ nhà bọn họ không muốn mang tới cho gia đình tôi thêm phiền tóai, và cũng có thể bọn họ muốn rời bỏ cái nơi thương tâm này.
Cha tôi rất buồn, bởi ông đã mất đi một người huỵnh đệ kết nghĩa.
Đỗ Tiểu Uy kể từ khi tiếp nhận nhiệm vụ lần đó, thì toàn đi bên cạnh tôi, tôi có muốn đuổi, hắn cũng không đi. Nhưng mà người này vô cùng biết điều, chưa bao giờ quấy rầy cuộc sống bình thường của tôi, sau đó biến thành tài xế của tôi.
Tôi cũng mừng rỡ, có một thuộc hạ như vậy cũng rất tốt. Có đôi khi tâm tình tốt, tôi dạy hắn một hai chiêu, tiểu tử này kích động vô cùng.
Cuộc sống bình yên, trong cuộc sống tĩnh lặng ấy, người ta sẽ dễ dàng liên tưởng tới một số chuyện. Trừ mấy lão bà của tôi, người tôi nghĩ nhiều nhất chính là tiểu nha đầu Hạ Nhu. Trong nháy mắt đã 3 năm rồi, tiểu nha đầu này không xuất hiện trước mặt của tôi.
Nhưng trong đầu của tôi, luôn xuất hiện cảnh tượng chuyển động đêm đó... Tiểu nha đầu này không tới tìm tôi, nhưng tôi biết, nàng rất kiên định. Tôi không biết tại sao tôi lại nhớ mãi không quên nha đầu này, có lẽ tôi thực sự thích nàng rồi hay sao?
Nghĩ tới những thứ này, tôi không khỏi có chút cười khổ. Có lẽ là tôi quá đa tình, sao lại tạo nên nhiều khoản nợ phong lưu như vậy chứ. Nhược Vân, Diệp Tiêu Tiêu, lại còn một Hạ Nhu nữa, đây là những chuyện chưa thể trả xong!
Rồi lại nghĩ, sau khi sống lại, có đủ các loại chuyện phát sinh, làm cho tôi có cảm giác mình như đang nằm mơ. Những thứ kiếp trước không có, thì kiếp này lại có toàn bộ. Chẳng những có được tình yêu của Triệu Nhan Nghiên, mà lại có cả một tập đoàn lớn nhất địa cầu.
Cuộc sống như vậy, thì cũng có thể coi như không còn điều gì tiếc nuối nữa rồi. Mặc dù còn có một chút phiền não chưa được giải quyết, nhưng toàn bộ chẳng phải là rất tốt hay sao! Cuộc sống còn dài, có lẽ vào 1 năm nào đó, sẽ không còn phiền toái nữa.
Nghĩ tới những thứ này, tôi cười cười, có lẽ cuộc sống của tôi chỉ mới bắt đầu