"A! Cậu là Lưu Lỗi!"
Cô gái chỉ vào người của tôi kinh ngạc nói.
"Sao vậy? Cậu quen tớ à?"
Tôi hỏi ngược lại, chẳng nhẽ tôi lại nổi danh như vậy ư?
Lúc ấy mặc dù thi đỗ làm trạng nguyên của bộ môn Khoa học tự nhiên, nhưng mà tôi đã cự tuyệt toàn bộ phỏng vấn của giới truyền thông rồi còn gì. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Cuối cùng, có một đài truyền hình cấp quốc gia, thiên tân vạn khổ mới lấy được một tấm hình từ trong hồ sơ của tôi đưa lên TV. Nhưng mà tấm hình đó là trước cả thời điểm tôi sống lại, tóc như gà bới, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, cho dù ai nhìn vào cũng bảo, người này nhất định là một con mọt sách! Cho dù Triệu Nhan Nghiên đã nghiên cứu tấm hình kia rất lâu, sau đó kết luận:
"Đây là lão công của em hay sao? Nếu như anh vẫn có hình dáng như vậy, thì em tuyệt đối không thích anh!"
"Đúng vậy! Tớ và một số bạn học thi đỗ đại học B, cũng đều biết cậu, thi tốt nghiệp mà được 745 điểm, quả thực là quái vật!"
Cô gái nói.
"Quái vật?"
Không thể nào, tôi sờ sờ mũi cười khổ nói, đây là ngoại hiệu gì vậy.
"Ha hả, thật xin lỗi, thành tích của cậu làm cho người ta không biết phải nói gì..." C
ô gái ngượng ngùng nói.
"Không sao cả."
Tôi lắc đầu:
"Tớ thành quái vật thì có gì đâu, cậu cũng thi đỗ Đại học Thanh Hoa thì chứng minh điểm của cậu cũng không thấp!" Tôi nói.
Cô gái quả nhiên không có phủ nhận, chỉ cười cười có chút tự giễu nói:
"Học giỏi thì có ích lợi gì. Những gì đánh tiền trong nhà đều đã đem đi cầm, số tiền này phải do các hương thân góp lại, sau này không biết phải làm sao bây giờ."
Tôi biết cô gái này không nói dối, nhìn cách ăn mặc của nàng là biết gia đình nàng không khá giả gì cho lắm, thậm chí có thể nói là vô cùng tệ, nhưng dù sao tôi với nàng chỉ mới gặp mặt lần đầu, biết nói cái gì đây.
Nếu như tôi có tâm trợ giúp nàng, nhưng Đại học Thanh Hoa rất lớn, chắc chắn có rất nhiều người có hoàn cảnh như vậy. Dù sao cơ hội làm việc khi học đại học là rất nhiều, làm thêm ngoài giờ cũng kích thích ý chí của họ.
Triệu Nhan Nghiên cùng cô gái này đi tới trước cửa ký túc xá nữa, thì nói lời tạm biệt.
"Tớ tên là Hứa Tuyết Quân, khoa quản lý ! Cám ơn cậu."
Cô gái lúc gần đi nhìn tôi nói:
"Chờ tôi kiếm tiền, nhất định mời cậu ăn cơm!"
"Ha hả! Tốt, tớ chờ đấy!"
Tôi nói:
"Đúng rồi, tên tớ là gì cậu đã biết rồi, không cần phải giới thiệu nữa!"
Hứa Tuyết Quân nhìn tôi gật đầu, phất phất tay sau đó vào trong ký túc xá.
"Sắc lang lão công, anh nhìn gì vậy, người ta đã đi rồi!"
Triệu Nhan Nghiên cấu tôi một cái, nói.
"Cái gì mà sắc lang lão công?"
Tôi phục hồi tinh thần lại, lúc nãy suy nghĩ vấn đề gia đình của Hứa Tuyết Quân nên có chút thất thần.
"Anh nhìn chằm chằm Hứa Tuyết Quân như vậy, không phải sắc lang lão công thì là gì?!"
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Anh..."
Tôi thật sự là không cách nào giải thích, đúng là tôi có nhìn, nhưng mới chỉ ngây người mà thôi!
"Sắc lang lão công, anh có phải là lại thích một người hay không? Hai năm qua, anh chán em rồi, nên muốn tìm một người mới?"
Triệu Nhan Nghiên cười nói.
"Có trời đất chứng giám. Nhan Nghiên, anh sao có thể chán em được! Có chán hay không, em còn không biết ư?!" Tôi cười xấu xa nói. Trong hai năm qua, khi nhà của tôi chuyển tới gần nhà nàng, thì tiểu nha đầu này mỗi khi tối trời lại mò lên giường của tôi, hằng đêm đều cất tiếng ca.
"Hừ! Biết người anh thích nhất là em, nên em mới để anh phóng túng như vậy! Nếu không anh cho rằng, anh có thể tìm người khác hay sao?!"
Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái nói:
"Nhưng mà cô gái này rất tốt, nhưng tương lai sẽ không tranh giành tình cảm với em, không giống như con hồ ly Tô Dĩnh Tư kia, nói chuyện ỏn à ỏn ẻn, thấy mà tức!"
Tô Dĩnh Tư đâu có ỏn à ỏn ẻn bao giờ? Người ta dù gì thì cũng là lão bà của tôi, suốt ngày bận rộn bên ngoài, nửa năm mới gặp một lần, thường xuyên gọi điện thoại cho tôi làm nũng chẳng lẽ còn không được hay sao?
"Xin em, em chẳng phải là fan của nàng hay sao, tại sao lại nói nàng như vậy?!"
Tôi cười khổ nói.
Triệu Nhan Nghiên vẫn canh cánh trong lòng tiểu tình nhân của tôi ở Tô Châu, luôn coi nàng là một địch nhân. Nhưng mà cũng khó trách. Cho dù là một nữ nhân nào khác cũng có áp lực như vậy, người ta là một đại minh tinh được vạn người ngắm nhìn mà.
"Em thích nàng, là fan của nàng thì lại là một chuyện khác! Nhưng nếu nàng muốn đoạt lão công của em, thì em tuyệt đối sẽ không đồng ý." Triệu Nhan Nghiên giơ giơ quả đấm, tức giận nói.
"Được rồi, chờ nàng tới thành phố B, rồi gặp mặt hoàng hậu trong hậu cung như em, thật ra thì tiểu Tư cũng rất tốt."
Tôi nói.
"Phải xem biểu hiện của nàng như thế nào!"
Triệu Nhan Nghiên nói:
"Đúng rồi, em nhiều đồ như vậy, thì làm sao bây giờ? Em không xách được!" Triệu Nhan Nghiên chỉ vào một đống lớn hành lý còn đang ở trên vai của tôi, nói.
Khi con gái ra khỏi nhà là vô cùng phiền toái, Triệu Nhan Nghiên là một thiên kim tiểu thư. Khi đi ngoài mang rất nhiều quần áo thì không nói tới, đáng nói là bao nhiêu mỹ phẩm, trang sức….
Tôi bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiếp tục vác một đống lớn hành lý tới ký túc xá của nữ sinh.
"Nghe nói ký túc xá của nữ sinh không cho nam nhân vào đấy?"
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Thực tế và nghe nói đều khác nhau."
Tôi cười nói. Khi tới cửa, quả nhiên có một giọng lão bà gác cổng, nói:
"Này, bạn nam kia, đây là ký túc xá nữ, nam sinh không thể đi vào."
"Bác gái, bạn gái cháu có nhiều đồ như vậy, một mình nàng sao có thể cầm được!"
Tôi nhìn hai bao hành lý phía sau nói.
"Vậy cũng không được, có thể chuyên làm mấy lần, hoặc tìm người khác hỗ trợ."
Bác gái khoát tay áo nói.
"Bác xem…có thể thu xếp một chút hay không!"
Vừa nói, tôi móc ra 100 đồng, nhét vào tay bác gái này
Bác gái sờ sờ hai cái, vội vàng thu vào nói:
"Được rồi, đưa đồ xong lập tức xuống đây."
"Cám ơn bác ạ!"
Tôi nói xong kéo Triệu Nhan Nghiên đi lên lầu.
Thấy vậy Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, nhìn tôi nói:
"Lưu Lỗi, tại sao em càng thấy anh giống như một công tử ca có tiền? Bắt đầu không coi tiền ra gì rồi phải không?."
"Đúng vậy, kể từ khi cha anh làm giám đốc, thì anh đã biến thành công tử ca rồi!"
Tôi cười nói.
"Anh đi chết đi, không đứng đắn, không biết là anh phát tài trước, hay là chú Lưu!"
Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái nói.
"Lão bà à, anh phải nói với em, tiền của lão công em kiếp này tiêu không hết, cho dù mấy đời sau nữa thì cũng không dùng hết được! Em thấy không, 100 đồng với anh thì chẳng là gì, nhưng với bác gái kia thì lại là một khoản lớn! Bác ấy có thể mua cho cháu mình đồ ăn ngon, hoặc là quần áo đẹp..."
Tôi nói.
"Được rồi, anh đừng nói nữa, dù sao anh cũng không coi trọng nó mà!"
Triệu Nhan Nghiên cắt ngang lời của tôi nói.
... ... ... ...
Bác gái nhìn theo bóng lưng của người cho mình 100 đồng, tự nhủ:
"Tiểu tử tại sao mới lên đại học đã có bạn gái rồi? Ai, dù gì thì hắn cũng là người có tiền, vung tay đã là 100 đồng, hi vọng hắn tới lần sau, là mình có thể dẫn cháu mình đi ăn KFC rồi!"