"Tao là cướp, mau lấy tất cả tiền mặt và những thứ có giát trị ra!"
Tên nam nhân hung hãn kia thấy sự việc đã bại lộ, lập tức xé toang vỏ bọc. Người trên xe rối rít lui lại phía sau, sợ như sợ rắn.
"Mọi người còn nhìn gì, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi!"
Triệu Nhan Nghiên thấy mọi người không những không giúp đỡ mà lại còn trốn ra xa.
Không có một ai hành động, đương nhiên, bọn họ cũng không có khả năng mua được điện thoại di động.
"Kêu la cái gì? Nếu tiếp tục kêu, Lão tử sẽ đâm con dao găm vào cái cổ trắng hồng này!"
Nam nhân hung hãn đặt con dao găm dưới cổ của Triệu Nhan Nghiên.
"Phì".
Rất nhiều ngươi nghe tiếng thì bật cười.
"Cười cái gì mà cười, con mẹ nó!" Nam nhân hung hãn tức giận nói.
Tôi nhớ lại một câu kinh điển trong 1 bộ phim điện ảnh của kiếp trước, nên tôi nói :
"Tao hận nhất người giả dạng ăn cướp, một chút kĩ thuật cũng không có!"
Người trên xe nghe tôi nói vậy, không còn kiềm chế được nữa, ha ha cười lớn.
Nam nhân hung hãn vung con dao nhọn lên, sắc mặt xanh mét nói:
"Ai cười, ai còn cười lão tử sẽ đâm hắn"
Tôi sở dĩ chọc cho mọi người cười, chính là đang đợi cơ hội này. Trong giây phút nam nhân hung hãn vung con dao nhọn lên, tôi liền nhảy qua, một quyền đánh bay con dao nhọn của hắn, sau đó dùng đầu gối húc thật mạnh vào hạ thể của nam nhân.
Tất cả sự việc chỉ phát sinh trong 1 tích tắc, nam nhân hung hãn giờ phút này đã ôm hạ thể ngồi sụp xuống.
"Mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi!"
Tôi thấy mọi người vẫn còn đang sững sờ liền nói.
Nghe thấy tôi nói như vậy, một người trí thức liền móc điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
Không đợi hắn bấm điện thoại, có 3 thanh niên vạm vỡ từ trong đám người đi ra, một người trong bọn họ nói:
"Tao xem thằng nào dám báo cảnh sát?"
Người trí thức kia bị dọa cho sợ hãi, lập tức thu điện thoại di động trở về. Trong lòng tôi thầm kêu không tốt, hóa ra tên tiểu thâu này lại có đồng bọn!
"Hắc hắc, tiểu tử, mày không phải rất kiêu ngạo sao? Lại dám phá hoại chuyện tốt của chúng tao! Không nghĩ tới mày hạ thủ nhanh như vậy, làm cho Lão Tam không có cơ hội phản đòn!"
Đồng bọn A nói.
"Ngày hôm nay chúng tao sẽ báo thù cho lão Tam, không đánh mày thành tàn tật thì không thôi!"
Đồng bọn B cũng tức giận kêu lên.
Tôi đã sống lại được nửa tháng, cũng có kế hoạch tập luyện, cho nên tố chất thân thể được đề cao lên rất nhiều, hơn nữa kiếp trước tôi đã từng học kỹ năng Tán Thủ, đối phó với mấy tên thảo mãng lưu manh này cũng không cần chú ý lắm, nhưng chỉ sợ vạn nhất ngộ thương đến Triệu Nhan Nghiên hoặc những hành khách vô tội khác thì làm sao bây giờ.
Sau khi suy nghĩ, tôi đã nghĩ ra biện pháp. Tôi lớn tiếng kêu lên:
"Bác tài, mở cửa nhanh!"
Tài xế lái xe lúc này cũng đang sợ hãi, hắn không nghĩ tới trên xe của mình lại có 4 tên tội phạm cướp giật. Lúc này, thấy có người bảo hắn mở cửa, vốn hắn đang cầu nguyện cho bọn cướp xuống xe thật nhanh, cho nên lập tức mở cửa.
Tôi vội kéo Triệu Nhan Nghiên xuống xe, 3 tên đồng bọn kia thấy vậy tưởng tôi muốn chạy, cũng đuổi theo tôi xuống xe. Thật ra, đây chính là điều mà tôi muốn.
Đồng bọn A kêu lên:
"Đừng để cho nó chạy thoát, mấy người bọn tao mà bắt được mày nhất định sẽ đánh cho mày chết!"
Nhưng ngoài dự liệu của bọn chúng, sau khi tôi xuống xe không có chạy trốn, mà lại đứng lại ở một bãi đất trống.
"Tiểu tử, mày đúng là rất thức thời!" Hai tên đồng bọn kia thấy vậy, cho là tôi sợ hãi nên mới đứng lại
"Đại ca, nhị ca, chúng ta không nói nhảm với hắn nữa, mau báo thù cho Tam ca đi!"
Đồng bọn D sốt ruột nói.
"Đúng, cho hắn tiêu luôn đi!"
Hai người còn lại nghe xong, lập tức xông về phía tôi.
Tôi đẩy Triệu Nhan Nghiên sang một bên, nhẹ nhàng nhảy một cái, đã vòng về phía sau của bọn họ.
Không đợi mấy người này kịp phản ứng, tôi liềm đấm cho mỗi người 1 cú như trời giáng vào gáy, mấy tên tiểu thâu này lập tức hét lên thất thanh, ngã xuống mặt đất.
"Nhớ kỹ lấy câu này, ác giả ác báo. Đừng để tao gặp lại bọn mày!" Lúc rời đi, tôi bỏ lại 1 câu nói.
"A!"
Mấy người trên xe lúc này mới kịp phản ứng, vây quanh mấy tên tiểu thâu, có mấy người còn móc điện thoại di động ra, hăng hái làm việc nghĩa.
Tôi kéo Triệu Nhan Nghiên nhanh chóng rời khỏi đám người này, biến mất cuối con đường.
Tôi không muốn chờ cảnh sát, mặc dù là tôi rất sẵn sang làm việc nghĩa, nhưng việc lấy khẩu cung rất lâu, như vậy chắc chắn tôi với Triệu Nhan Nghiên sẽ bị muộn học.
Tôi tin tưởng đám hành khách nhát gan kia sẽ khai ra 1 khẩu cung tương đối hoàn mỹ, đương nhiên, cũng sẽ dát vàng lên mặt bọn họ.
Mặc dù 2 chúng tôi tới muộn, nhưng ở cung thiếu nhi vẫn thường như vậy.
Hứa lão đầu thấy 2 chúng tôi tới muộn, nhưng cũng không nói gì cả. Hắn còn có thể nói gì được nữa, hắn còn mong muốn 2 người chúng tôi gặt hái được thành tích nữa chứ.
Hứa lão đầu lập tức đem âm bản phần mềm TC 2.0 đưa cho tôi, rồi tiếp tục giảng bài cho những học sinh khác.
"Lưu Lỗi, cậu biết lập trình?" Triệu Nhan Nghiên thấy tôi cài đặt TC, kỳ quái hỏi.
"Có biết một chút." Tôi nói.
"Trong nhà của cậu có máy tính?" Triệu Nhan Nghiên nghi hoặc, máy tính là thứ rất hiếm, người bình thường sẽ không dễ dàng gì mua được
"Không có." Tôi lắc đầu. Nếu nhà tôi có, thì tôi làm gì phải tới đây.
"Vậy trước kia, cậu từng học qua máy tính à?" Triệu Nhan Nghiên có chút khó tin hỏi.
"Không."
Tôi trả lời như vậy, cũng không phải là lừa gạt nàng, bởi kiếp này của tôi chưa từng học qua máy tính.
"A."
Triệu Nhan Nghiên cho là tôi không muốn nói, nàng không vui liền cúi đầu xuống.
Ai! Tôi thở dài, nói với Triệu Nhan Nghiên:
"Nhan Nghiên, có một số việc tớ không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói như thế nào. Nhưng có một việc tớ có thể khẳng định, đó là tớ thật lòng yêu cậu."
"Ừ."
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nhỏ giọng đáp một tiếng, một lát sau, nàng nói với tôi: "Không sao đâu, Lưu Lỗi. Tớ tin tưởng cậu."
Tôi vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bắt đầu tập trung làm chuyện của tôi.
Kiếp trước tôi là một cao thủ về C# (1) cùng C++ (2), nhưng 2 loai ngôn ngữ này đều được phát triển từ ngôn ngữ trụ cột C (3), cho nên bây giờ tôi sử dụng C rất thuận buồm xuôi gió, nói chung chỉ có 1 chút rườm rà mà thôi.
Cũng may số lượng cấu trúc đưa vào không phải là lớn, chỉ khoảng 1 ngày 1 đêm là hoàn thành thôi.
Hô, tôi thở dốc một hơi, rốt cục cũng hoàn thành. Tôi hưng phấn khởi động UCDOS (4), bắt đầu chuẩn bị đưa phương pháp của tôi vào.
Đưa phương pháp này vào nói khó cũng không phải, nhưng nói dễ cũng không phải, nhưng quan trọng nhất là nó lại không dùng phần mềm W PS(Photoshop), mặc dù tôi có thể nghĩ cách sáng tạo một bộ phần mềm làm việc, nhưng sản phẩm trước mắt này dùng để bán lấy tiền, cho nên việc có thể sử dụng W PS(Photoshop) hay không, chính là mấu chốt của sự thành bại. Bạn đang đọc truyện được tại
Tôi xem lại 1 lần nữa, sử dụng UCDOS đã không có bất cứ vấn đề gì, có thể gõ chữ Hán rất hoàn mỹ, nhưng sau khi tôi vận hành thử W PS(Photoshop) thì liền chết máy.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi khởi động lại máy tính, mở UCDOS, bật W PS(Photoshop), tiếp tục chết máy.
Không có khả năng?
Tại sao lại chết máy, nếu như 2 thứ đều vận hành thì chết là đúng, nhưng đây không phải, nguyên nhân là do đâu? Tôi suy nghĩ cả trăm biện pháp, đều không tìm được cách giải quyết.
Quên đi, nghỉ ngơi 1 lát rồi tiếp tục. Tôi duỗi cái lưng mệt mỏi, ngẩng đầu lên, thì đã phát hiện phòng máy tính trống không, chỉ còn lại có 1 mình tôi.
Triệu Nhan Nghiên đâu rồi?
Tôi thấy chỗ ngồi bên cạnh tôi trống không, nàng đi lúc nào tôi cũng không biết. Đang mải suy nghĩ, thì Triệu Nhan Nghiên mang theo 2 cái túi nhựa trở về.
"Cậu làm xong chưa? Tớ mua hai hộp cơm, nhân lúc nó còn nóng, mau ăn đi."
Triệu Nhan Nghiên đi tới, đưa cho tôi một hộp cơm.
Tôi cầm lấy nhìn thử, trong hộp cơm của tôi có rất nhiều món ăn. Tôi kỳ quái hỏi:
"Sao lại có nhiều món ăn như vậy?"
Lần trước Triệu Nhan Nghiên ở trường học mua cho tôi một hộp cơm, thức ăn chỉ bằng có 1 nửa chỗ này.
"Thức ăn là do mình tự lấy." Triệu Nhan Nghiên giải thích nói.
"A, vậy tại sao hộp cơm của cậu không được nhiều như vậy?" Tôi thuận miệng hỏi.
"Thật ra tớ cũng muốn, nhưng cái hộp nó nhỏ như vậy, không đựng thêm được nữa!"
Triệu Nhan Nghiên mở hộp cơm, bắt đầu ăn.
Lấy nhiều thì không chứa nổi!
Một ý nghĩa đã xuất hiện trong đầu tôi, đúng vậy, đúng là như vậy! Dung lượng của hộp cơm có hạn, máy tính cũng như vậy thôi.
Hiện nay dung lượng của máy tính lớn nhất cũng chỉ có 8M, lúc đưa phương pháp do tôi biên soạn vào, tôi lại không chú ý tới điểm này, kế thừa kinh nghiệm lập trình ở công ty Microsoft …muốn cho phần mềm ổ định thì không tiếc chuyện nó chiếm dung lượng lớn.
Đây chính là nguyên nhân mà tôi cứ vận hành thì máy tính lại chết máy.
Nghĩ tới đây, tôi kích động vô cùng, hôn lên má của Triệu Nhan Nghiên.
"Thật đáng ghét, người ta đang ăn cơm, cậu muốn làm gì!"
Triệu Nhan Nghiên quay đầu đi, bất mãn nói.
"Không có gì, lão bà! Tớ thật cao hứng!"
Tôi cầm hộp cơm lên bắt đầu ăn, đã tìm được nguyên nhân của vấn đề, vậy thì vấn đề tiếp theo sẽ rất dễ dàng, tôi tin tưởng đến trưa là có thể xong.
Chú thích:
(1) C#: là một ngôn ngữ lập trình mới, và được biết đến với hai lời chào:
• Nó được thiết kế riêng để dùng cho Microsoft's .NET Framework (Một nền khá mạnh cho sự phát triển, triển khai, hiện thực và phân phối các ứng dụng)
• Nó là một ngôn ngữ hoàn toàn hướng đối tượng được thiết kế dựa trên kinh nghiệm của các ngôn ngữ hướng đối tượng khác.
* Một điều quan trọng cần nhớ C# là một ngôn ngữ độc lập. Nó được thiết kế để có thể sinh ra mã đích trong môi trường .NET, nó không phải là một phần của .NET.
(2): C++: (đọc là "C cộng cộng" hay "xi-plus-plus", IPA: /siː pləs pləs/) là một loại ngôn ngữ lập trình. Đây là một dạng ngôn ngữ đa mẫu hình tự do có kiểu tĩnh và hỗ trợ lập trình thủ tục, dữ liệu trừu trượng, lập trình hướng đối tượng, và lập trình đa hình.
(3) Ngôn ngữ lập trình C: là một ngôn ngữ mệnh lệnh được phát triển từ đầu thập niên 1970 bởi Ken Thompson và Dennis Ritchie để dùng trong hệ điều hành UNIX. C là ngôn ngữ rất có hiệu quả và được ưa chuộng nhất để viết các phần mềm hệ thống, mặc dù nó cũng được dùng cho việc viết các ứng dụng. Ngoài ra, C cũng thường được dùng làm phương tiện giảng dạy trong khoa học máy tính mặc dù ngôn ngữ này không dược thiết kế dành cho người nhập môn.
(4): DOS là từ viết tắt của Disk Operating System - Hệ điều hành đĩa.
USDOS là tên của một hệ điều hành, do người trung quốc sản xuất, phiên bản đầu tiên ra đời vào năm 1998. (tương tự như window ấy)