Tôi lời này vừa nói ra, huấn luyện viên sửng sốt một chút, nhưng lời lúc nãy đều là nói khi tức giận, hắn cũng dứt khoát không tin tôi có thể chạy được 5 vạn thước, đúng là không phải là người, nhất thời hắn cứng lười, khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn chỉ là một phó Đại đội trưởng, lần này lĩnh mệnh của cấp trên tới huấn luyện quân huấn, chứ đâu có quyền quyết định một người có được tham gia quân huấn hay không! Chuyện này nếu để cho Đại đội trưởng biết, thì sẽ mắng hắn thậm tệ!
Cho nên hắn nói:
"Được rồi, bạn học Lưu Lỗi, bạn đi về nghiêm chỉnh tham gia quân huấn đi, chuyện lần này tôi bỏ qua"
Tôi cười lạnh nhìn huấn luyện viên, người này định nuối lời đây mà!
"Đồng chí huấn luyện viên, bây giờ không phải là chuyện có bỏ qua hay không, mà là chuyện đồng chí tuyên bố trước mặt nhiều người như vậy, định nuốt lời hay sao?"
Tôi nói.
Huấn luyện viên trong lòng tức giận tới mức phát hỏa, hắn không nghĩ đến tên học sinh này lại dám ở trước mặt mọi người làm mất mặt hắn, vốn tưởng rằng, hắn cho người học sinh này một lối thoát, thì hai bên sẽ bỏ qua, không nghĩ tới học sinh này lại còn làm cao! Cho nên hắn giận dữ nói:
"Tôi là huấn luyện viên, tôi nói xong là xong, đừng tưởng cậu có thể chạy được 5 vạn mét thì kiêu ngạo, tôi nói cho cậu biết, cậu so với tôi thì chẳng là cái gì cả!"
"Vậy thì chúng ta thử xem, xem ai là người thua cuộc."
Tôi nhìn thẳng huấn luyện viên nói.
"Hừ, bản thân tôi là phó Đại đội trưởng, nếu như tỷ thí với cậu thì người khác bảo tôi ăn hiếp, như vậy đi, tỷ thí gì tùy cậu chọn!"
Huấn luyện viên rất kiêu ngạo nói.
"Được rồi, chúng ta không cần so tài cái khác, chỉ cần so Tán thủ là được rồi!"
Tôi nói. Nên nhớ rằng, trước khi học dị năng, tôi là vô địch Tán thủ!
Huấn luyện viên nghe xong, trong lòng không khỏi cười to, cùng quân nhân tỷ thí Tán thủ? Đây chẳng phải là muốn chết hay sao? Các chiến sỹ trong quân đội thường xuyên tỷ thí với nhau về môn này !
Hắn biết đây là cơ hội duy nhất lật ngược tình thế của hắn, nếu không hôm nay rất có thể thua trong tay người học sinh này. Mà bây giờ thì hắn đã hoàn toàn nắm chắc, vì trong quân đội hắn có danh hiệu là "Tán thủ vương", trong toàn bộ Liên đại đội hắn không có địch thủ.
Cho nên hắn sảng khoái sđáp ứng nói:
"Cũng được, chúng ta tỷ thí Tán thủ!"
Giờ phút này hắn cũng chẳng chú ý cái gì kỷ luật với không kỷ luật, bởi nếu thua người học sinh này, thì mặt mũi của hắn mất hết.
Lúc này, ngay cả những huynh đệ trong phòng của tôi cũng lo lắng cho tôi, bởi vì bọn họ biết trong đánh nhau thì tôi có lợi hại, nhưng đối thủ chỉ là những tên côn đồ lưu manh, còn đây lại là quân nhân chuyên nghiệp!
Âu Dương Thiên Tề cũng là âm thầm sốt ruột, hắn biết thực lực của mấy người trong quân đội, họ cũng không phải là nói giỡn, cũng chỉ có những người được huấn luyện Cổ võ thuật từ nhỏ một cách nghiêm khắc mới có thể đánh được bọn họ. Âu Dương Thiên Tề không nghĩ tới tôi lại chọn phương thức này, liên tục đánh mắt cho tôi, tôi gật đầu nhìn hắn để trấn an hắn.
"Được rồi, đây là do cậu tự chọn, nếu như cậu thua thì hãy chấp nhận nghiêm chỉnh tiến hành quân huấn!"
Huấn luyện viên nói:
"Như vậy đi, tôi nhường cậu 3 chiêu, trong 3 chiêu cậu hãy sử dụng toàn bộ lực lượng, nếu như không thể đánh ngã tôi, thì sau 3 chiêu tôi sẽ không khách khí!"
Tôi sử dụng toàn lực? Trong lòng tôi cười thầm, nếu như tôi sử xuất toàn lực, hắn chỉ còn lại một thi thể, không, ngay cả thi thể cũng biến mất.
Nhưng mà hiện tại tôi đã là sinh viên Đại học Thanh Hoa, không thể biểu hiện năng lực quá mức kinh hãi thế tục, nếu không bị người ta coi trọng, bắt tham gia thế vận hội Olimpic thì phiền toái! Bởi vậy, tôi sử dụng chiêu thức Tán thủ, mời huấn luyện viên
Tôi đấm một quyền tới ngực hắn, một quyền này trông bình thường như không có gì lạ, giống như học sinh mới tập quyền, nhưng mà huấn luyện viên lại âm thầm kinh hãi, quyền này hắn không thể né tránh, bởi vì tốc độ quá nhanh!
Kết quả quyền của tôi đấm trúng ngực của hắn, mặc dù tôi sử dụng không tới một thành lực lượng, nhưng cho dù như vậy, huấn luyện viên lại âm thầm kêu khổ, một quyền này giống như thiết chùy đập vào trên người hắn. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, nhưng mà cố gắng chịu đựng, không để máu phun ra.
Người ở bên ngoài thì chỉ thấy như huấn luyện viên cố ý để tôi đấm trúng một quyền!
Một quyền này của tôi đã chọc tức huấn luyện viên, hắn cũng chẳng còn để ý tới việc ước định 3 chiêu, mà giơ chân đá tới tôi. - https://truyenfull.vn
Trong lòng tôi khinh thường, người này cũng chẳng giữ chữ tín gì cả, nhưng mà tôi dễ dàng tránh né một cước của hắn, sau đó nhảy về phía sau lưng người này, đập nhẹ một quyền lên cổ, nhưng không sử dụng lực.
"Nếu như ở trên chiến trường, anh đã chết."
Tôi mặt không chút thay đổi nói.
Huấn luyện viên trong lòng hoảng hốt! Lực lượng của tôi hắn đã lĩnh giáo, nếu như tôi vẫn dùng lực đạo như cũ, thì tính mạng hắn đã không còn!
Huấn luyện viên sắc mặt xanh mét, nhưng mà lại không thể không thừa nhận, người học sinh này tuyệt không tầm thường, với lại hắn còn chưa sử dụng toàn lực, chỉ giả vờ một vài động tác mà thôi!
Tôi đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy một tiếng quát uy nghiêm.
"Hai người đang làm cái gì đó!"
Lý Cường chính là tên của người huấn luyện viên, chỉ thấy sau khi hắn nghe được tiếng quát, lập tức xoay người, chào nói:
"Trương Đại đội trưởng!"
Hóa ra người tới chính là tổng huấn luyện viên của đợt quân huấn này, Đại đội trưởng Trương Thành Mạn.
"Lý Cường, cậu đang làm cái gì vậy? Tại sao lại cùng học sinh đánh nhau?"
Trương Thành Mạn tức giận hỏi.
"Báo cáo Đại đội trưởng, tôi..."
Lý Cường giờ phút này không biết giải thích ra sao, hắn làm như vậy đúng là không tuân theo kỷ luật của quân đội, hơn nữa còn bại trong tay người học sinh này, hắn làm sao có thể nói ra miệng được chứ!
Nhưng mà hắn không nói thì người khác không thể nói, trông bộ dạng hắn như vậy, tôi lập tức đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lượt.
"Lý Cường, những lời của học sinh này đều là sự thực?"
Trương Thành Mạn sắc mặt không tốt hỏi.
"Đại đội trưởng, chuyện này..."
Lý Cường quanh co nói.
"Có phải hay không?!"
Trương Thành Mạn thấy Lý Cường như vậy, trong lòng biết là đúng tới tám chính phần rồi.
"Đúng... !"
Lý Cường đáp.
"Hừ! Chờ khi về sẽ tính sổ với cậu, hiện giờ có một vị Đoàn trưởng trong quân khu muốn tới kiểm tra công việc, các cậu chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Trương Thành Mạn nói.
"Đợi một chút, Trương Đại đội trưởng!"
Tôi thấy Trương Thành Mạn xoay người muốn đi, vội vàng gọi hắn lại, vấn đề của tôi còn chưa giải quyết, tại sao tôi có thể cho hắn đi được cơ chứ.
"Có chuyện gì gì không?"
Trương Thành Mạn hỏi.
"Như vậy tôi có thể không cần tham gia quân huấn không?"
Tôi hỏi.
"Đồng chí... Không được!"
Trương Thành Mạn mặc dù rất khó khăn, nhưng dù sao trong quân đội mọi người rất bao che khuyết điểm cho nhau, thủ hạ phạm sai lầm, mình có thể giáo huấn, nhưng yêu cầu không tham gia quân huấn, hắn không thể đáp ứng.
"Hóa ra Trương đại đội trưởng cũng giống như thủ hạ không giữ lời hứa, được thôi, không phải là Đoàn trưởng tới thị sát hay sao, tôi nói trực tiếp với hắn là được!"
Tôi lạnh lời nói.
Trương Thành Mạn nghe được lời của tôi trong lòng rùng mình, nhưng ngay sau đó lại trấn định, nghĩ tôi làm sao có thể nói chuyện với Đoàn trưởng được đây, hắn vững tin nói:
"Xin cứ tự nhiên!" Nói xong hắn xoay người rời đi, vốn thủ hạ của mình thua, hắn đã đủ mất mặt rồi, sao có thể đáp ứng yêu cầu của một học sinh cơ chứ.
Tôi đang định nói chuyện với mấy huynh đệ trong phòng một chút, thì thấy có tiếng xe ô tô vang lên, tôi nghĩ vị Đoàn trưởng kia chắc chắn là tới rồi!
Một chiếc xe quân đội tiến vào, tất cả các Đại đội trưởng, bao gồm và Trương Thành Mạn cũng trong đó, vội vàng an bài cho học sinh ở chỗ nghỉ ngơi, sau đó bước nhanh tới, đứng một hàng dài cạnh chiếc xe.
Lúc này, từ trên xe bước xuống là một thanh nhiên mặc quân trang tương đối mập mạp,... Tôi nhìn thấy, thì thiếu chút nữa cho rằng thị lực của mình có vấn đề! !Tôi ngất, hóa ra lại là Ngô mập mạp !
Hắn cũng tới Bắc Kinh, lại còn được thăng lên làm Đoàn trưởng? Tôi đang định đứng lên đi gặp, kể từ sau khi có mâu thuẫn với Ngô Huỳnh Huỳnh, tôi cũng chưa gặp lại hắn, bởi vì, thứ nhất là tôi quả thật là không có thời gian, thứ hai là tôi cũng ngại khi tới nhà bọn họ.
Lúc này nhìn thấy hắn, trong lòng tôi vô cùng kích động, dù sao người này cũng là tiểu đệ của tôi, không biết giờ phút này hắn có nhận hay không, nhưng tôi đúng là vô cùng cao hứng.
"Ngô mập mạp!"
Tôi kêu to chạy tới.
Ngô mập mạp thấy có người gọi ngoại hiệu của mình, thì cũng sửng sốt, kể từ khi tới Bắc Kinh nhận chức Đoàn trưởng, thì hắn luôn tỏ ra nghiêm túc trước mặt thủ hạ, chưa ai dám gọi trực tiếp ngoại hiệu của hắn cả.
Ngô mập mạp nhìn về hướng tiếng kêu, khi thấy tôi thì sắc mặt trở nên vui mừng.
Mà đại đội trưởng Trương Thành Mạn kia thấy tôi gọi Ngô mập mạp thì không biết là tôi gọi ai, nhưng hắn thấy tôi chạy tới, tưởng là tới tố cáo hắn, trong lòng sốt ruột vô cùng, nghĩ thầm, người này đúng là quá điên cuồng!
Khi kinh sợ qua đi, Trương Thành Mạn vội vàng ra lệnh cho Lý Cường nói:
"Lý Cường, tại sao cậu không quản tốt sinh viên của mình, mau mang hắn đi cho tôi!"
Nói xong, hắn liên tục nháy mắt với Lý cường!