Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

"100 cây số? Cái này gần như đã đạt đến giới hạn cao nhất số km đi được của xe cộ hiện nay rồi, khá hơn nữa là khi xe chạy được 100km thì có khi đã hỏng!"
Tôi kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, hơn nữa hệ thống động lực có thể thay được cho đại đa số động cơ đang dùng hiện nay."
Tôn Tứ Khổng đắc ý nói.
Tôi biết tôi cung cấp cho Tôn Tứ Khổng tư liệu chỉ là trên lý luận, hắn có thể đem nó thực hiện hoàn chỉnh và tạo ra sản phẩm trên thực tế là rất giỏi rồi, mà giờ lại có thể thay thế được đại bộ phận động cơ hiện nay, thì càng thấy rõ Tôn Tứ Khổng là nhân tài hiếm có, có được người này đúng là có được mỏ hột xoàn.
"Không tệ, cái này giá bao nhiêu tiền, giá có cao không?"
Đây mới là vấn đề tôi quan tâm nhất, nếu như giá cái này quá đắt, thì có khác gì so với phế phẩm.
"Ha ha, đương nhiên là không cao rồi!"
Tôn Tứ Khổng cười nói:
"Cái này là động cơ được làm thành từ kim loại nên tương đối rẻ, hơn nữa giá nguyên vật liệu cũng rất rẻ, giá của một động cơ này là 15 đồng Trung Quốc."
"15 đồng Trung Quốc!"
Tôi kinh ngạc nói, trời ạ, đây là sắt vụn à!
"Lưu lão sư, nếu giá tiền này ngài cảm thấy đắt thì có thể giảm xuống nữa, nhưng mà tuổi thọ của hệ thống động lực này không được bảo đảm."
Tôn Tứ Khổng cho là tôi chê đắt, vội vàng nói.
"Ặc..." Tôi không biết nên nói gì. Nếu như với giá này mà đưa ra thị trường thì chả phải đây sẽ là dòng tiền cuồn cuộn chảy hay sao!
"Nếu như muốn giá thành hạ thấp hơn, thì có thể đem động cơ này cải tiến một chút, nhưng tuổi thọ chỉ dùng được khoảng 10 vạn km. Nếu như vậy thì giá thành sẽ dưới 10 đồng Trung quốc."
Tôi đúng là không còn lời nào để nói nữa rồi. Tôn Tứ Khổng quả thực là một nhân tài, tôi còn chưa có ý định đưa loại nhiên liệu mới của hệ thống động lực ra thị trường, vì tôi sợ khi tung ra sẽ khiến cho tình hình thế giới rung chuyển, ít nhất là một đòn cảnh cáo đối với những quốc gia dầu mỏ!
Nếu quả thật như lời của Tôn Tứ Khổng, tôi hoàn toàn có thể bán loại động cơ duy nhất này, nhưng tính bảo mật kỹ thuật thì làm như thế nào đây? Điểm này trọng yếu vô cùng, cho nên tôi hỏi:
"Tôn tiến sĩ, loại hệ thống động lực này sẽ không bị người khác làm hàng nhái chứ?"
"Trước mắt, chỉ có chúng ta nắm giữ kỹ thuật sản xuất kim loại này, những người khác không có cách nào làm nhái, nhưng nếu như Lưu lão sư muốn cho nó càng thêm thần bí một chút, chúng ta có thể làm thêm một bộ thiết bị có thể tự hủy, một khi có người cố gắng phá ra để tìm hiểu thì nó sẽ tự hủy. Nhưng giá thành sẽ phải cao hơn một chút."
Tôn Tứ Khổng giải thích.
"Ừ, ý kiến này không tệ, cứ làm như thế đi! Trước mắt anh làm một loại hàng mẫu loại nhỏ đi!"
Tôi căn dặn nói.
"Được, không có vấn đề!"
Tôn Tứ Khổng gật đầu nói:
"Cái này dễ, chỉ mất khoảng một tháng có thể làm ra được!"
"Tốt lắm, nếu như vậy thì tôi an tâm rồi, tôi sẽ bắt tay ngay vào việc đem loại kỹ thuật này hướng ra thị trường."
Tôi nói.
Vốn là tôi tính toán để Tập đoàn Ánh Rạng Đông tung ra cái kỹ thuật này, nhưng nghĩ lại, Tập đoàn Ánh Rạng Đông mấy năm nay phát triển thật sự là quá nhanh, nếu như đưa ra cái hệ thống động lực này nữa thì chắc chắn sẽ làm tho các tổ chức trên thế giới chú ý đến Tập đoàn Ánh Rạng Đông.
Mà Tập đoàn Ánh Rạng Đông vốn là công ty hàng đầu về hàng điện tử, khoa học kỹ thuật, đột nhiên có liên quan đến hệ thống động lực cũng có thể làm cho người ta khó tin, không bằng thành lập nên một công ty mới để làm chuyện này. Mà người có thể tạo lên một sự nghiệp lớn trên thương trường, thì trừ chú Triệu ra, còn nhân tài nào khác đây?
Tôi lao tâm khổ tứ vẫn chưa tìm được người thích hợp. Người bên cạnh thì rất nhiều nhưng cũng đã giữ chức quản lý rồi, không thể điều chuyển được nữa, mà không tin tưởng được ai thì lại không làm được việc.
Trong lúc tôi rầu rĩ vì chưa chọn được người, thì bất ngờ nhận được điện thoại của chú Triệu.
"Tiểu Lưu, Tập đoàn Ánh Rạng Đông bây giờ có chút phiền phức!"
Triệu Quân Sinh nghiêm túc nói.
"Gặp phiền phức? phiền phức gì ạ?"
Tôi có chút buồn bực, dựa theo lý thuyết thì sự lớn mạnh của Tập đoàn Ánh Rạng Đông hiện nay sẽ là có cống hiến lớn cho quốc gia, phía chính phủ không thể nào gây phiền phức, bọn họ giúp đỡ còn không kịp nữa là.
Mà bọn xã hội đen thì lại càng không thể, ở thành phố Tân Giang còn có Tam Thạch bang, mặc dù có Nghiêm Nhất Đồng, nhưng đã bị thanh lý. Cho dù vẫn chưa bị thanh lý hết, bọn chúng cũng không có can đảm động đến Tập đoàn Ánh Rạng Đông.
Cho dù không thanh lý hắn, thì hắn cũng không thể nào gây phiền phức được! Chẳng lẽ là mâu thuẫn trong nội bộ? Trong Tập đoàn Ánh Rạng Đông mọi người rât đoàn kết, coi làm việc là vinh quang.
" Chiều hôm nay, một vĩ nhân của một tập đoàn phần mềm máy tính vừa mới công bố tin tức tại buổi họp báo, đưa ra hệ thống Windown 2000, Tập đoàn Ánh Rạng Đông vẫn là Windown 1998, hơn nữa hệ thống này cũng dựa trên ngôn ngữ C như tập đoàn của chúng ta!"
Triệu Quân Sinh chăm chú nói.
Lại có người có thể khai phá ra phiên bản 2000 trước tôi một bước sao? Kiếp trước, công ty Microsof cũng phải tới tận năm 1999 mới có thể tung ra phiên bản 2000, mà năm nay tập đoàn đã dự định tung ra phiên bản Ánh Rạng Đông Windown 2000.
"Giao diện đồ hình hiện nay có phải do chúng ta độc quyền không?"
Tôi hỏi.
"Cái này chú đã nhờ luật sư bắt tay ngay vào giải quyết việc này, nhưng cho dù chúng ta khởi tố, thì kết quả cũng sẽ không quá lạc quan, loại án này khó chấm dứt, có thể làm kéo dài nhiều năm!"
Triệu Quân Sinh có chút do dự nói.
Tôi nghe xong thì đành chấp nhận, kiếp trước Microsof cũng đã N lần kiện cáo ra tòa vì chuyện này.
"Trong nội bộ của chúng ta có nội gián sao?"
Tôi mặc dù không tin, nhưng vẫn hỏi.
"Chú cũng mới bắt đầu nghĩ vậy, nhưng liên quan đến trọng yếu cơ mật, các thành viên đều cùng Ánh Rạng Đông ký kết hợp đồng sẽ giữ kín bí mật cả đời, Ánh Rạng Đông đãi ngộ rất cao, bọn họ không có lý do gì lại đi bán đứng Tập đoàn.
Hơn nữa các máy tính hiện nay cũng không hỗ trợ Network, cũng không có bất kỳ thiết bị nào thu phát, chỉ có mạng nội bộ, cho nên không có khả năng tiết lộ ra ngoài." Triệu Quân Sinh nói.
"Được rồi, chú Triệu, trước hết chú hãy điều tra một chút lai lịch của công ty này, tùy tình hình rồi sẽ tính sau! Nếu như không thể, chúng ta sẽ cho ra đời Windown XP 2003, Tập đoàn Ánh Rạng Đông chúng ta cần phải kiên trì giữ vững vị trí tiên phong trong lĩnh vực này!"
Tôi nói.
Chuyện này làm cho tôi cảm thấy có nguy cơ, nhưng cũng chẳng vấn đề gì cả, bởi hiện tại tôi nắm giữ những kỹ thuật của người ngoài hành tinh Anamis!
Sau khi cúp điện thoại, tôi cảm thấy sự việc này đúng là không thể nào xảy ra, người này nếu không phải là trong nội bộ Ánh Rạng Đông thì làm sao có thể viết ra Windown 2000 đây? Phải biết rằng chương trình của windown 2000, không giống với Windown 98, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?
Chẳng lẽ... Tôi bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, người này chẳng lẽ cũng giống tôi trọng sinh trở về quá khứ?
Chuyện này rất có thể, chỉ có như vậy mới có thể giải thích hợp lý được chuyện này.
Không nghĩ về việc này nữa, tôi báo cho Tôn Tứ Khổng một tiếng, sau đó rời khỏi tiểu đảo.
Tối hôm đó, khi tôi trở về trường học cũng đã hơn 6 giờ tối, tôi tính toán thời gian, giờ học thí nghiệm của Triệu Nhan Nghiên chắc cũng đã kết thúc, cho nên tôi liền đứng ở ngoài phòng thí nghiệm đợi Triệu Nhan Nghiên đi ra ngoài.
Qua một lúc lâu mà tôi vẫn không thấy ai trong phòng đi ra, chẳng lẽ mọ người đã về hết sạch rồi sao? Tình huống như thế không phải là không có, kiếp trước tôi cũng từng thực hành ở phòng thí nghiệm, toàn ra về trước khi kết thúc. :
Đang lúc tôi suy tư thì bỗng nhiên cảm giác ở phía sau có người đang tới gần. Tôi vội vàng vận khởi tinh thần lực, nhưng ngay sau đó cảm thấy một loại khí tức quen thuộc, nên lập tức dừng lại.
Chỉ nghe bên tai truyền tới một giọng nói ngọt ngào:
"Đoán xem tôi là ai?"
Hmm! Nha đầu này lại còn làm bộ! Điều này làm cho tôi nghĩ tới một người rất giống Triệu Nhan Nghiên, không chỉ giống về động tác mà còn giống cả về cách hỏi tôi, tất cả làm cho tôi hoài niệm.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không có phản ứng gì, hỏi lại một lần nữa:
"Nói mau tôi là ai!"
Tôi sửng sốt, tỉnh táo lại sau khi nhớ về ký ức, vội vàng làm bộ như đắn đo suy nghĩ rồi nói:
"Cô là Lưu Duyệt?"
"Không phải... !"
Triệu Nhan Nghiên có chút không vui, nghĩ thầm người này quả nhiên có ý tứ với Lưu Duyệt!
"Vậy cô là Trần Vi Nhi?"
Tôi tiếp tục nói.
"Trần Vi Nhi là ai!" Triệu Nhan Nghiên vừa nghe lập tức mặc kệ, buông tay ra, nhảy đến trước mặt tôi, chất vấn.
"Đó là hoa khôi thứ 3 của trường chúng ta!"
Tôi giải thích.
"A! Anh đúng là một sắc lang, có phải anh định đem tam đại hoa hoa khôi của trường chúng ta thu vào trong tay hay không?!"
Triệu Nhan Nghiên nháy mắt hỏi.
"Tam đại hoa hậu của trường? Người thứ hai là Lưu Duyệt, còn người thứ nhất là ai?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Nói nhảm, mắt của anh hỏng rồi sao? Đó chỉ có thể là em – người đang đứng trước mặt anh!"
Triệu Nhan Nghiên tức giận nói.
"... Ha ha, em đúng là mặt dày mà, lại có thể tự coi mình là hoa hậu của trường cơ đấy!"
Tôi nghe xong cười nói.
"Cũng không phải là do em nói, mà là người khác nói..."
Triệu Nhan Nghiên nghe tôi vừa nói như thế, cũng có chút xấu hổ.
"Vậy cũng tốt, lão bà hoa hậu giảng đường của anh, anh có thể vinh hạnh mời em đi ăn tối được không?"
Tôi vươn tay ra khoác vai nàng, nói.
"Hừ! Ai là lão bà của anh!"
Triệu Nhan Nghiên bỏ tay của tôi xuống, nói.
Tôi cũng không tính toán lời nói đầu môi của nàng, chỉ cần trong lòng nàng hiểu rõ là đủ rồi.
Tôi thuận thế kéo bàn tay nhỏ bé của Triệu Nhan Nghiên, Triệu Nhan Nghiên cũng không có phản kháng, bàn tay nhỏ bé của nàng đã bị mồ hôi thấm ướt rồi.
A, nha đầu này thật sự đã coi tôi là mối tình đầu của nàng rồi!
... ... ... ... Mọi người đoán xem đối thủ cạnh tranh là ai đây? Ha ha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui