Nhìn thấy Tư Đồ Lượng cùng Trương Điểu xông lại, tôi cười. Quách Khánh cũng cười.
Vốn tôi đang tìm lý do để động thủ, xem ra bây giờ không cần rồi.
Trước kia Quách Khánh không đem thế lực phát triển đến Bắc Kinh, là bởi vì phía trên có người nói chuyện giúp cho Tư Đồ gia, tạo thành cục diện nước sông không phạm nước giếng.
Quách Khánh không phải là không muốn động thủ, nhưng mà vẫn thiếu một cơ hội, một cái cơ hội mà người khác không thể nào nói được!
Mà bây giờ, cơ hội đã tới.
Vu Đình mặc dù không thấy tôi động thủ với ai cả, nhưng mà thấy mấy tên này mang tận 3 cái Đại Khảm Đao, thì thực sự có chút lo lắng. Vu Thụy Trung cũng không còn bình tĩnh như trước, dù sao người ta cũng đang cầm đao kiếm tới hỏi thăm.
"Tư Đồ Bác, ngươi nghĩ kỹ lại xem hậu quả chuyện này sẽ thế nào?"
Quách Khánh không coi mấy thanh Khảm đao kia ra gì, lạnh lùng hỏi.
Tư Đồ Bác cắn răng một cái, nhìn về phía Tư Đồ Lượng nói:
"Giết chết bọn họ!"
Mà Quách Khánh lúc này thấy Tư Đồ Bác nói hai chữ "Động thủ" thì cũng lập tức động thủ.
Tư Đồ Lượng là một nhân vật mấu chốt, cho nên Quách Khánh vừa lên đã đoạt mất khảm đao trong tay hắn.
Tư Đồ Lượng đang kiêu ngạo hò hét chuẩn bị đại khai sát giới. Bỗng nhiên thoáng cái thanh khảm đao trong tay biến mất, nhất thời buồn bực vô cùng, vừa muốn mở miệng hỏi, thì đao trong tay của Quách Khánh đã cắm vào bụng hắn, nhất thời một dòng máu phọt ra.
Lưu Khoa Sinh hôm nay vốn là tới để trả thù, nhưng thấy lão đại của mình đột nhiên bị cướp mất đao, rồi lại bị thủng bụng, lập tức tâm ý nguội lạnh. Trong lòng hắn hoảng sợ vô cùng, kêu lên ầm ĩ chạy ra khỏi giang phòng.
Những năm này Lưu Khoa Sinh biết rõ có bảo vệ được tính mạng mới chính là đạo lý, có kiêu ngạo cũng không làm được gì, núi xanh còn đó, thiếu gì củi đốt, còn tính mạng là còn chỗ dùng.
Tiểu tử này chạy trốn đến là nhanh, Quách Khánh dùng ánh mắt hỏi tôi có cần đuổi theo hay không. Tôi khoát tay áo, người như thế này không đáng để đuổi theo, để hắn lại cũng không tạo thành hậu quả gì cả, không chừng sau này còn có người thu thập.
Tư Đồ Bác không nghĩ tới, con mình vừa lên đã bị người khác đâm trúng, trong lòng nghiêm nghị. Hắn không nghĩ tới Quách Khánh lại là một cao thủ, thân thủ của Tư Đồ Lượng như thế nào thì hắn hiểu rất rõ, tuy không có lợi hại như Tư Đồ Không, nhưng vẫn còn mạnh hơn mạnh hơn so với người thường rất nhiều, hắn vội vàng nhìn Trương Điểu nói:
"Ngươi đưa Tư Đồ Lượng trở về trước, chỗ này để cho ta!"
Trương Điểu vừa định đi qua ôm lấy Tư Đồ Lượng. Thì tôi lãnh đạm nói:
"Hôm nay không ai được đi!"
"Buồn cười, mày tưởng mình rất giỏi hay sao? Tam Thạch bang, Quách lão đại. Ta thừa nhận thân thủ của ngươi không tệ, nhưng mà ngươi lợi hại chỉ so với người bình thường mà thôi!"
Tư Đồ Bác cười lạnh nói.
Nói xong, sát khí trên người hắn tỏa ra, rồi ngưng tụ lại, Quách Khánh nghi hoặc nhìn hắn, ước chừng qua năm phút đồng hồ, trên hai tay của Tư Đồ Bác xuất hiện một Hỏa cầu nho nhỏ.
"Hắc hắc, hiểu chưa, ngươi định lấy gì đối địch, ngươi chỉ so với người bình thường lợi hại hơn mà thôi!" Tư Đồ Bác Trương cười to nói.
"Lão công, hắn sao vậy? Có phải là biểu diễn ảo thuật không? Ha ha ha ha!"
Vu Đình không thèm để ý chút nào cười to nói:
"Đúng là buồn cười, cầm trong tay một hỏa cầu thì lại cho rằng mình không phải là người!"
Vu Đình đã biết năng lực của tôi, nên đối với Tư Đồ Bác chẳng chút nào sợ hãi.
Tư Đồ Bác sắc mặt xanh mét. Hắn không nghĩ tới, dị năng mà bản thân hắn kiêu ngạo, lại không dọa được cả một tiểu cô nương! Dưới tình huống như thế này, những người không hiểu thì đều phải sợ hãi.
Trước kia hắn chỉ cần hiển lộ ra, đã làm người khác tè ra quần, vậy mà hôm nay người ta lại cho rắng hắn đang làm trò cười!
"Ngu ngốc, chẳng phải ngươi muốn đốt ta hay sao?"
Quách Khánh nhìn hỏa cầu trong tay Tư Đồ Bác, hỏi.
Tư Đồ Bác hoàn toàn choáng váng, hổn hển nói:
"Ta trời sanh đã có Hỏa Hệ dị năng, toàn bộ hỏa trong thiên hạ đều do ta sử dụng, hôm nay ta muốn đốt chết các người!"
"Ngọn lửa kia quá nhỏ, muốn đốt chết chúng tôi ư, giống như đang nói lời thừa!"
Tôi không chút nào kinh sợ, nói.
"Nếu như chỉ cần đốt chết các ngươi, vậy thì quá đủ rồi!"
Tư Đồ Bác nghi hoặc, 3 người trước mắt này không sợ hãi, hay là bị dọa sợ tới mức ngẩn ngơ!
"Chưa đủ! Tuyệt đối chưa đủ!"
Tôi nói.
"Đủ rồi!"
Tư Đồ Bác quát.
"Chưa đủ!"
Tôi nói.
"Đủ rồi! !"
Tư Đồ Bác giận đến thiếu chút nữa mắt trợn trắng.
"Em có thấy đủ không?"
Tôi hỏi Vu Đình.
"Hình như chưa đủ, lão công, anh giúp hắn tăng thêm một chút đi?"
Vu Đình đúng là hiểu tâm sự trong lòng của tôi!
"Được!"
Tôi nói xong, búng ngón tay một cái.
Tư Đồ Bác nghi hoặc nhìn chúng tôi nói chuyện, đột nhiên phụt một tiếng, một hỏa cầu lớn đã bùng lên trên tay hắn. Tư Đồ Bác khó tin nhìn tay của mình, rất lâu sau mới hét lớn:
"Thiên hạ chi hỏa, cho ta sở dụng!"
Nhưng mà kêu hồi lâu, ngọn lửa vẫn cứ bùng lên.
Tư Đồ Bác muốn dập tắt ngọn lửa trên tay mình, nhưng ngược lại lửa cứ bùng lên.
"Không thể nào! Điều này sao có thể! Ta có thể khống chế hết tất cả các ngọn lửa!"
Tư Đồ Bác kêu to! Hắn không thể tin được người trước mặt cũng là cao thủ dị năng.
"Đi thôi!"
Tôi nhìn Quách Khánh khoát khoát tay nói:
"Để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi."
"Lão công, có cần báo chú cảnh sát là những người này tự thiêu hay không?"
Vu Đình nhìn Tư Đồ Bác đang nhảy loạn ở trong phòng, thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được tại
"Ha hả, cứ gọi xe cứu hỏa đi!"
Tôi cười ôm Vu Đình đi ra khỏi phòng, có đôi khi kiêu ngạo là tự sát.
"Các ngươi chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi !"
Tư Đồ Bác dùng giọng khàn khàn nói.
"Cứ thoải mái, đừng tưởng tôi không giết người thì lại cho rằng tôi không dám, tôi chỉ không muốn giết người trước mặt nữ nhân của tôi mà thôi."
Tôi nói.
Tôi bảo Quách Khánh an bài người theo dõi Tư Đồ gia một chút, nếu như có động tĩnh gì, thì lập tức diệt cỏ tận gốc.
Mới đi tới khách sạn Bắc Kinh để ăn cơm, thì điện thoại của tôi vang lên, hóa ra là Triệu Nhan Nghiên gọi tới!