Cha tôi ngẩng đầu lên, chỉ vào ghế salon bên cạnh nói:
"Đúng vậy! Đây là của ông nội con năm đó đã để lại cho cha!"
Tôi cười cay đắng nói:
"Không trách được Lưu Duyệt nói rằng nhà nàng cũng có một cái hộp như vậy!"
"Con định xử lý chuyện này thế nào đây?"
Cha tôi hỏi.
"Nói thật, con cũng không biết!"
Tôi thở dài một hơi nói.
"Con và cô ấy quan hệ đến mức độ nào rồi?"
Cha tôi thử dò xét, hỏi.
"Đến bước cao nhất rồi!"
Tôi lắc đầu nói:
"Con của cha, cha còn không biết sao!"
"Ôi! Đúng là nghiệp chướng! Cha cũng đoán được, chỉ là trong lòng vẫn mong một chút may mắn!"
Cha tôi nói.
"Làm sao có thể trùng hợp như thế! Cha, cho tới bây giờ con chưa từng nghe nói qua, con còn có ông chú ư!"
Tôi hỏi.
"Đúng vậy, con chưa từng nghe nói qua, ngay cả cha cũng không phải là hiểu rõ ràng, ông nội con cho tới bây giờ cũng không nói với cha chuyện trong gia đình! Cha cũng chỉ là nghe thông tin từ người khác nói, nên mới biết đại khái mà thôi!"
Cha tôi nói:
" Trước giải phóng Lưu gia là một đại gia tộc, đại địa chủ, đại quân phiệt, con có thể tưởng tượng được quyền lực lớn đến mức nào. Mà trong loại gia đình như thế, thường không để mắt đến tình yêu thực sự của người con gái, hôn nhân của họ chẳng qua là một thứ để các bậc trưởng bối đem đổi lấy tiền tài và quyền lực!"
Tôi gật đầu, thật ra thì so với hiện tại không phải là không giống nhau! Lưu Duyệt có quan hệ thông gia với Tư Đồ gia!
"Mà cha của cha, tức là ông nội của con, nghe nói năm đó bị buộc phải kết hôn với con gái của một thổ hào địa chủ. Ông nội của con lúc đó thực sự đã yêu say đắm bà nội của con, bà nội con bấy giờ chỉ là một người dân bình thường, nên đương nhiên hôn sự của người với ông nội của con không được gia đình đồng ý! Ông nội của con cũng người có khí phách, trong cơn tức giận đã bỏ trốn khỏi nhà ra đi, cùng bà nội của con đi đến một nơi, kiên quyết đoạn tuyệt với gia đình! Cho nên có thể nói, chúng ta bây giờ với Lưu gia kia đã không còn quan hệ gì! Dựa theo gia quy, ông nội của con đã bị trục xuất ra khỏi cửa rồi!"
Cha tôi tiếp tục nói.
Không ngờ rằng ông nội tôi lúc còn trẻ tuổi cũng có một tình yêu phi thường như vậy. Lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa tới vậy!
... ... ... ...
Về chuyện này, sau đó, tôi cũng không có tâm tư gặp Lưu Chấn Hải nữa. Mà Lưu Duyệt cũng đã trở về thành phố Bắc Kinh. Tôi ở chung một chỗ, nhưng bất luận thế nào cũng không thể vui vẻ trở lại như cũ. Nàng sẽ cố gắng để thừa kế gia nghiệp của Lưu gia.
Còn tôi đem toàn bộ cổ phần của công ty đều chuyển cho Lưu Duyệt, cũng xem như tôi chỉ có thể làm được điều duy nhất này thôi. Mà lần này, Lưu Duyệt cũng không cự tuyệt.
Nhưng chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
Trở lại thành phố Bắc Kinh, tôi lao vào uống rượu.
Mỗi lần tỉnh, tôi đều thấy vô cùng đau khổ, tôi không thể quên đi tình yêu dành cho Lưu Duyệt.
Thế nhưng, tất cả bây giờ đều mờ mờ ảo ảo, giống như một giấc chiêm bao ác mộng vậy.
Mà các nàng Triệu Nhan Nghiên, cũng biết tôi đang rất đau khổ, nên cũng không ràng buộc tôi nhiều. Ngược lại, các nàng cho là tôi phóng túng một chút lại tốt, để làm nguôi ngoai bớt tâm trạng bị đè nén trong lòng.
"Lưu thiếu gia tới ạ!"
Những người phục vụ ở quán bar này hầu như đều đã biết tôi. Trong khoảng thời gian này, tôi ngày nào cũng tới, hơn nữa tôi còn xuất hầu bao rất phóng khoáng, cho dù bất luận là phục vụ hay chủ quán bar tôi đều rất khách khí.
Mà với kiểu tiêu tiền như thế này, đối với tôi mà nói, quả thực chỉ là chút lòng thành mà thôi!. Tôi chỉ coi tiền như mấy con số, chỉ cần tất cả mọi người vui vẻ, không cần thiết phải tính toán rõ ràng làm chi.
"Năm bình rượu trắng!"
Tôi nói với người phục vụ.
"Vâng ạ, Lưu thiếu gia!"
Người phục vụ vui sướng đáp.
Nhớ lần đầu tiên tôi tới đây, tôi gọi rượu trắng, vẻ mặt người phục vụ quán bar rất là khinh thường, nói "Ngài có chuyện gì sao". Tôi đặt một chồng tiền ra trước mặt, lập tức vẻ mặt của người phục vụ trở nên tôn kính và nịnh nọt.
"Lưu thiếu gia! Ngài đúng là có tửu lượng... Người bình thường đều chỉ uống được hai bình..."
Người phục vụ đem năm bình rượu trắng tới. Bởi vì bình thường tôi đối xử với bọn họ không tệ, cho tiền trà nước không ít, nên người phục vụ cố ý nhắc nhở.
"Không sao! Hôm nay tôi cao hứng!"
Tôi cười một tiếng, nói.
Hôm nay Lưu Duyệt lại có thể gọi cho tôi một cú điện thoại, mặc dù chỉ là hỏi han qua loa nhưng cũng khiến cho tôi vô cùng vui vẻ.
Tôi uống hết bình rượu trắng này đến bình khác, mặc dù kiếp trước tôi có thể uống vô cùng, cả đời này lại còn có dị năng hộ thể, nhưng tôi trong lòng thực sự muốn say, cho nên không bao lâu, tôi đã say rồi.
"Lưu Duyệt..."
Lại một lần nữa tôi lẩm bẩm cái tên này.
"Vương ca, anh nói Lưu thiếu gia hôm nay làm sao, sao lại uống nhiều như vậy!"
Người phục vụ vừa mang rượu tới cho tôi nói với một người ở phía sau. Bạn đang đọc truyện được tại
"Tiểu Tam, cậu sợ cái gì, chẳng lẽ sợ Lưu thiếu gia không trả tiền ư!"
Vương ca trừng mắt liếc hắn một cái, nói.
"Sao có thể thế được, thân phận Lưu thiếu gia như thế nào chứ! Sao có thể quỵt nợ được, chỉ có thể là uống nhiều quá mà quên trả tiền, sang ngày thứ hai thì em khẳng định người ta lại mang tiền tới trả gấp đôi!"
Tiểu Tam nói:
"Em cảm thấy hôm nay Lưu thiếu gia có chút gì đó không bình thường, làm sao một người lại uống tới năm bình! Trời ạ, làm sao uống hết được! Vương ca, anh nói Lưu thiếu gia có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?"
Vương ca vừa nghe, cảm thấy cũng đúng, người ta là Lưu thiếu gia, bình thường đã rất chiếu cố tới việc làm ăn của mình, cứ đến là mang một chồng tiền tới, không quan tâm là bao nhiêu.
Vương ca đi tới đứng bên cạnh tôi một chốc lát, mới nói với Tiểu Tam: "Tôi xem Lưu thiếu gia, như là thất tình rồi!"
Vương ca là người từng trải, tự nhiên có thể nhìn ra nguyên nhân!
"Vương ca, Lưu thiếu gia như vậy, chúng ta nên giúp một chút! Lưu thiếu gia này hoàn toàn có thể gặp chuyện đó!"
Tiểu Tam nói.
"Tôi cũng biết thế, nhưng hai anh em chúng ta làm sao giúp được?"
Vương ca nói.
"Em nói với Vương ca, anh là người trong cuộc mà không biết sao, không phải là phụ nữ sao! Liệu còn không phải là chuyện đó! Cảm giác lên giường với một cô gái! Trong quán bar của chúng ta có nhiều tiểu thư như vậy, chỉ cần gọi một người tới cho Lưu thiếu gia là được, không phải sao!"
Tiểu Tam nói.
"Các tiểu thư của chúng ta, Lưu thiếu gia có thể để mắt tới sao?"
Vương ca lắc đầu nói:
" Thân phận Lưu thiếu gia khẳng định là không tầm thường, người ta dù không đông cũng không thể tìm cái loại hàng nát này đâu!"
"Vương ca, anh quên à, quầy bar của chúng ta hôm nay vừa mới có một cô là sinh viên của đại học Thanh Hoa, đêm nay là đêm đầu tiên!"
Tiểu Tam nhắc nhở.
"Đúng rồi! Nghĩ ra rồi, vậy cậu còn không mau gọi cô ấy tới đây!"
Vương ca gật đầu nói:
"Chỉ có những loại phụ nữ có tài mới xứng với Lưu thiếu gia!"
"Nhưng mà, Vương ca, cô ta rất kiêu ngạo, miệng nói là phải năm vạn!"
Tiểu Tam nhắc nhở.
"…!
Con mẹ nó, cậu còn sợ Lưu thiếu gia không trả nổi tiền hay sao? Chúng ta hiện nay đang không có tiền! Lưu thiếu gia trong khoảng thời gian này hay đến quán bar của chúng ta, làm cho doanh thu của quán tăng thêm ít nhất là mười mấy vạn, coi như đây là chút hiếu kinh đối với Lưu thiếu gia!"
Vương ca đá Tiểu Tam một cái:
"Đi làm ngay đi!"