Thông qua quan hệ với Chung Dương, tôi đã liên hệ được một bệnh viện có điều kiện rất tốt, đặt một căn phòng bệnh cao cấp. Hơn nữa bác sĩ chịu trách nhiệm là một chuyên gia vô cùng có danh vọng, tôi đặt trước 20 vạn tiền thuốc thang, sau đó đưa cho Hà Tích Duyên một chi phiếu hơn trăm vạn, đủ cho nàng chi dùng.
Tôi dặn dò nàng, không cần biết mất bao nhiêu tiền cũng phải trị lành cái chân.
Tôi tìm tới bác sĩ trị liệu cho cha nuôi tôi, hỏi:
"Lý chủ nhiệm, ông thấy bệnh tình của cha tôi thế nào..."
"Chuyện này…, chân của cha cậu đã phát bệnh kéo dài, trước kia không chữa trị đến nơi đến chốn, hiện giờ xương gãy có thể nối lại, nhưng mỗi khi trời đổi gió, thì lại xuất hiến vấn đề, mà lão nhân gia bây giờ còn không đứng lên nổi! Loại vết thương này đã thành mãn tính, hơn nữa chuyển sang phong thấp, rất khó chữa khỏi, cho nên tôi tính dùng thuốc Tây cộng thêm châm cứu, chắc là sẽ có kết quả tốt!"
Lý chủ nhiệm nói.
"Tốt, kia cám ơn ngài, Lý chủ nhiệm, đây là một chút tâm ý của tôi!"
Nói xong, tôi đưa một phong bì cho hắn.
"Ha hả, tôi chỉ làm hết sức mình, còn chuyện này thì thôi đi, khi nào khỏi bệnh, cậu mời tôi ăn một bữa cơm là được!"
Lý chủ nhiệm từ chối nói:
"Bệnh viện có kỷ luật, cậu nếu muốn tôi nghỉ việc thì cứ làm như vậy đi."
Tôi cười một chút. Đem phong bì thu trở lại nói:
"Vậy thì phiền toái ông rồi!"
"Yên tâm đi, đối với bệnh nhân nào tôi cũng làm hết sức mình!"
Lý chủ nhiệm nói.
Rời khỏi bệnh viện, tôi lái xe thật nhanh tới trường học, nhưng khi tới một ngõ hẻm, thì có mấy bóng đen chạy ra, chặn trước mũi xe.
Nhưng từ khi tôi bị sát thủ ám toán hụt, tinh thần của tôi luôn cảnh giác, biết những người này không có ý tốt gì, nên không giảm tốc độ, trực tiếp vọt tới.
Nhưng mà chuyện kế tiếp, làm cho tôi không biết nói gì, khi xe chuẩn bị đụng tới người bịt mặt, người này chỉ đưa ra đẩy xe tôi một cái, xe của tôi đột nhiên ngừng lại! Người này bị đi đẩy về phía sau vài mét, nhưng lại không bị thương!
Càng làm cho tôi kinh ngạc chính là, có một người áo đen bước tới, đấm một cái vỡ cửa xe bằng thủy tinh, sau đó cầm vào cánh cửa giật mạnh, cửa xe lập tức rơi xuống!
Trời ạ, đây là loại người gì vậy. Xe của tôi đã được cải tạo lại toàn bộ, thủy tinh là thủy tinh chống đạn. Cửa xe ngay cả B41 phóng cũng không thủng, vậy mà bị mấy người này kéo gãy!
Tôi không khỏi kinh hãi, chuyện này đúng là có chút kinh hãi thế tục rồi?
Ngoài ra, còn có hai hắc y nhân khác đi tới, đập một lúc, cái xe Bentley của tôi lập tức biến thành sắt vụn.
Lúc này, một bóng người từ bên cạnh chiếc Toyota đi ra.
"Hắc hắc, Lưu Lỗi, mày không phải khác người thường hay sao? Tao thật muốn nhìn, xem người nhân bản lợi hại, hay người có dị năng lợi hại!"
"Lưu Khoa Sinh! Mày còn chưa chết ư!"
Tôi kinh ngạc nói, hóa ra lại là Lưu Khoa Sinh!
"Mày còn chưa có chết, thì tao chết thế nào được, tao muốn nhìn xem này chết như thế nào!"
Lưu Khoa Sinh gian trá cười nói.
"Chuyện này là thế nào!"
Tôi chỉ vào bốn hắc y nhân kia hỏi.
"Đây là người nhân bản, mày có thể gọi họ là người clone, hoặc là cương thi…, đều không sao cả, quan trọng là ..., mày sẽ bị bọn họ giết chết! Ha ha ha ha!"
Lưu Khoa Sinh cuồng tiếu nói.
"Mày tin tưởng vào mấy người này có thể giết được tao?" Tôi nhìn bốn người phi nhân loại này hỏi.
"Không phải là tao có lòng tin, mà lúc nãy mày cũng thấy, xe hơi của mày là một ví dụ nhỏ!"
Lưu Khoa Sinh liều lĩnh nói:
"Cho dù bọn họ giết không được mày, nhưng mày cũng không giết được bọn họ!"
"Tại sao?"
Tôi hỏi.
"Bởi vì! Ha hả, mày nghe cho kỹ đây"
Lưu Khoa Sinh bỗng nhiên trầm giọng nói:
"Bởi vì bọn họ căn bản không có tính mạng!"
Không có có tính mạng? Ngày trước nhìn Lưu Khoa Sinh, thì hắn chỉ là chó săn cho Tư Đồ Lượng, đâu có thực lực gì đâu?
Hiện tại Tư Đồ Lượng đã bị Tư Đồ Đại Sơn giám thị, không thể nào ra ngoài gây chuyện... Chẳng lẽ Lưu Khoa Sinh đã tìm được ngọn núi khác để dựa rồi?
Nhưng mà tôi cũng không có thời gian mà quan tâm, Lưu Khoa Sinh chỉ vào mấy người nhân bản nói:
"Bọn mày cùng tiến lên, giết chết tiểu tử này!"
Bốn người nhân bản đánh tới tôi, có một người vung nắm đấm, tôi vội vàng né sang một bên, không đợi tôi kịp phản ứng, phía sau lưng đã dính một đòn nghiêm trọng. Mặc dù không thể tổn thương tới tôi, nhưng lại làm cho tôi vô cùng đau đớn!
Đang do dự, thì sườn phải lại trúng một quyền! Tốc độ của mấy người nhân bản này đúng là quá nhanh, hơn nữa phối hợp rất thuần thục.
Tôi vội vàng sử dụng dị năng làm cho thời gian chậm lại.
Tôi sử dụng thời cơ, đá vào bụng một người áo đen, nhưng bụng người này lại chỉ lõm vào, vẫn còn có thể công kích tôi, phải biết rằng lực lượng mà tôi sử dụng có thể đá tan cả sắt!
"Ha ha! Quên nói cho ngươi biết, bọn họ không có có sinh mạng, cho nên không sợ đau đớn!"
Lưu Khoa Sinh đắc ý nói nói.
Trong lòng tôi căng thẳng, không sợ đau đớn, nói cách khác, tôi có đánh bọn họ, thì họ cũng chẳng cảm giác được gì!
Sau hơn 10 chiêu, tôi vẫn chưa nghĩ được biện pháp gì, mấy người này bị tôi đánh trúng, lại tiếp tục chào hỏi tôi!
Tôi mặc dù không sợ bọn họ, nhưng mà loại đánh nhau kéo dài này làm tôi phiền loạn.
Bọn họ không có đại não, không có tư tưởng, tôi đoán là đánh gãy đầu họ thì họ vẫn công kích tôi. :
Bởi vì trong chiến đấu, tôi phát hiện họ không phải dựa vào mắt để di chuyển, mà có một hệ thống nhận biết. Cho dù tôi có luồn tới phía sau của họ, nhưng họ cũng không cần phải quay lại, cũng có thể tiến hành công kích tôi.