Mà nhà của tôi lại bởi vì dọn nhà, đổi điện thoại, nên Hạ Nhu không có cách nào liên hệ được với tôi cả.
Mới có hàn huyên được một lát, mẹ tôi đã rửa trái cây xong, bắt đầu nhập cuộc.
Lần này, Hạ Nhu vì muốn làm tôi bất ngờ, nhưng không nghĩ tới nhà tôi lại đổi, nên nàng tìm tới căn nhà ban đầu. May mà nhà tôi cũng không bán căn nàh cũ, mà những người ở xung quanh đều là nhân viên của công ty cha tôi, thấy Hạ Nhu tới tìm tôi, liền nhiệt tình giúp đỡ, gọi điện thoại cho cha tôi. Cha tôi nghe nói Hạ Nhu tới, vội vàng lái xe tới đón.
Hạ Nhu hỏi:
"Đại ca ca, nhà của anh hình như có tiền hơn trước kia phải không..."
"Ừ, lúc em đi đã nhắc anh là phải cố gắng! Cho nên anh đã nghe theo lời của em, kiếm thật nhiều tiền!"
Tôi gật đầu nói.
"Nhưng mà... Đây là do cha nuôi làm tổng giám đốc, chứ đâu có quan hệ gì tới anh."
Hạ Nhu kỳ quái hỏi:
"Còn nữa, cho dù nhà anh có tiền, nhưng cũng không thể ở nước Mỹ làm ra hành động lớn tới như vậy..."
"Ha hả, Đúng vậy. Những thứ em thấy chỉ là bề ngoài mà thôi, cha anh vốn quen tính tiết kiệm, chiếc xe Jetta kia đi đã được 3 năm rồi, mà còn không đổi, ha hả! Nhưng mà công ty kia đúng là sự nghiệp của cha anh, không phải của anh, công ty của anh hiện giờ còn nhiều hơn của cha anh nhiều!"
Tôi cười nói. Bạn đang đọc truyện được tại
"A! Đại ca ca nói khoác rồi, công ty của cha nuôi là một nhánh của Tập đoàn Ánh Rạng Đông. Công ty của anh làm sao có thể nổi danh bằng chứ!"
Hạ Nhu không tin mở trừng hai mắt nói.
"Đương nhiên, trên thế giới còn có tập đoàn nào nổi danh hơn Tập đoàn Ánh Rạng Đông đây!"
Tôi theo Hạ Nhu nói.
"Đúng vậy, hiện giờ còn có một Tập đoàn Đông Á đang nổi, nhưng so với Tập đoàn Ánh Rạng Đông vẫn còn chênh lệch!"
Hạ Nhu nói.
"Cho nên nói, công ty của cha anh làm sao so sánh được với anh, có đúng không?"
Tôi cười hỏi.
"Ừ... A! Không thể nào... Điều này sao có thể đây!"
Hạ Nhu không dám tin vào suy đoán của mình.
"Cái gì không thể nào? Con nói ra cho mẹ xem cái gì khoogn thể?"
Lúc này mẹ tôi ở một bên nói.
"Mẹ nuôi... Chẳng lẽ nói, Tập đoàn Ánh Rạng Đông là của đại ca ca... ?"
Hạ Nhu cũng không dám tin vào những điều mình nói.
Hạ Nhu không dám tin nhìn nhìn mẹ tôi, mẹ tôi nhìn tôi một chút, tôi nhìn Hạ Nhu gật đầu, nói:
"Không sai, Hạ Nhu, em còn nhớ, khi còn ở nhà anh, thời đó anh thường loay hoay ở trên máy vi tính không ?"
Hạ Nhu gật đầu tỏ vẻ nàng còn nhớ rõ.
"Thì đó, lúc đó anh thiết kế mấy sản phẩm, bán cho công ty nổi tiếng ở nước ngoài. Sau khi có tiền, liền cùng với cha của Triệu Nhan Nghiên, cùng nhau sáng lập Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nhưng mà do anh còn là một học sinh, nên chỉ làm người đứng sau, người ngoài không biết được thân phận của anh."
Tôi giải thích.
"A! Là sự thực sao!"
Hạ Nhu nhìn tôi, nói:
"Đại ca ca... Anh làm như vậy…có phải là vì Hạ Nhu không..."
Hạ Nhu kích động và cảm động nghẹn ngào nói, nàng cho rằng tôi vì nàng nên mới làm ra sự nghiệp như thế này.
Nhưng mà tôi đúng là có chút xáu hổ, nhưng vẫn không phủ nhận, nói:
"Đúng vậy, nếu không Đại ca ca lấy cái gì để cướp em từ trong tay Lôi Tiểu Long. Cha của hắn là một đại phú hào, lấy thân phận một học sinh nghèo như trước của anh, thì đâu phải đối thủ của bọn họ! Nhưng mà giờ thì tốt rồi, em đã tới đây, bọn họ cũng không dám nói gì!"
"Đúng vậy, a... lúc nãy em còn sợ anh bị Lôi Tiểu Long làm phiền toái, nhưng giờ không cần sợ nữa rồi, ai nha. Nhưng mà Lôi Tiểu Long đâu có biết thân phận của anh, vậy thì hắn tới tìm anh phải làm sao?" H
ạ Nhu cả kinh kêu lên.
"Hắn tới tìm anh? Ha hả, anh đã không tới tìm hắn là may cho hắn rồi, nếu như hắn dám tới tìm anh, thì anh phải đòi tiền của hắn mới được!"
Tôi cười nói.
"Hắn không dám tới? Đòi tiền? Có chuyện gì vậy?"
Hạ Như thấy tôi nói như vậy, thì không hiểu.
"Ha hả, là như vậy, em nhìn cái này là hiểu ngay."
Vừa nói, tôi từ trong túi móc ra một tờ giấy đưa cho Hạ Nhu.
"Đây là cái gì?" Hạ Nhu nhận lấy, mở ra nhìn:
"Giấy giải trừ hôn ước, tôi là Lôi Tiểu Long, nay cùng Hạ Nhu... Ha ha ha! Đại ca ca, có chuyện gì thế này?"
"Cài này là do Lôi Tiểu Long tự tay viết, cho nên em không cần sợ hắn tới tìm anh. Vì để cho cha mẹ hắn có thể diện, nên anh mới không công bố ra cái này, mà có thứ này, em có thể cùng Lôi gia chân chính đoạn tuyệt quan hệ."
Tôi nói:
"Còn về phần đòi tiền, em xem tiếp sẽ biết!"
"Hóa ra là như vậy, Đại ca ca, anh thật sự là quá tốt!"
Hạ Nhu có chút cảm động, đứng lên, ôm lấy tôi, thơm một cái, sau đó mới nhìn tiếp vào cái tờ giấy kia, nói:
"2 tỷ... Đô la? ! Đại ca ca, anh cũng quá hoành tráng đấy chứ? Bác Lôi đúng là có thể lấy ra số tiền này, nhưng mà Tập đoàn Lôi thị của họ cũng sẽ gặp khó khăn!"
"Chuyện đó không phải do anh quản, nếu như họ không tìm tới anh, thì anh cũng không tính làm gì. Nếu như họ muốn đấu, anh đòi 2 tỷ này, xem họ lấy cái gì đấu với anh!"
Tôi nói.
"Dạ, những thứ này Hạ Nhu cũng không cần hiểu, em biết Đại ca ca rất tốt với em là được!"
Hạ Nhu có chút cao hứng nói:
"Nhưng mà đại ca ca phải cẩn thận, trong nhà Lôi Tiểu Long có rất nhiều cao thủ, em sợ bọn họ sẽ làm khó anh."
"Chuyện này em không cần phải lo lắng, công phu của đại ca ca mấy năm gần đây tiến bộ không ít, đoán chừng nếu như sự kiện năm đó có xảy ra, thì anh sẽ dễ dàng cho họ đi gặp Diêm vương."
Tôi tự tin nói.
"Ha hả, Đại ca ca sao lại nhắc tới chuyện kia..."
Hạ Như ngại ngùng nói.
"Nhưng mà cũng phải cám ơn bọn họ, nếu không có họ, thì sao anh lại gặp được một Hạ Nhu đáng yêu như vậy!" Tôi nhìn Hạ Nhu đỏ mặt cười, có chút thất thần.
"Đại ca ca sao lại nhìn người ta như vậy!"
Hạ Nhu càng thêm ngượng ngùng.
"Khụ khụ, không nên thể hiện trước mặt mẹ như vậy chứ!"
Thanh âm của mẹ tôi vang lên không đúng lúc.