Sáng sớm hôm nay, tôi mới vừa đi tới trường học, đã bị Diệp Tiêu Tiêu gọi tới phòng làm việc.
"Lưu Lỗi, em gần đây luôn bỏ tiết?"
Diệp Tiêu Tiêu ngồi ở trước bàn làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Hóa ra nàng biết tôi không đi học, lại tưởng nàng không biết.
"Cô đang hỏi em, em còn cười cái gì!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi cười, bất mãn nói.
"Không có, em vừa mới nghĩ tới Cô Diệp là 1 đại mỹ nữ mà cũng nhớ thương em, em rất cao hứng."
Tôi thuận miệng nói. Nói thật, tôi vẫn chưa coi Diệp Tiêu Tiêu là người lớn, trong mắt tôi nàng chỉ là 1 tiểu hài nhi.
"Em nói cái gì đó? Cô là cô giáo của em, không biết trong đầu em đang suy nghĩ cái gì nữa."
Diệp Tiêu Tiêu cau mày nói.
"Em đang nói thật đó! Đúng rồi, Cô Diệp, cô có bạn trai chưa?"
Tôi nở nụ cười xảo quyệt.
"... Em hỏi cái này làm cái gì?"
Mặt Diệp Tiêu Tiêu lập tức đỏ lên, đúng là nữ nhân mà.
Hắc hắc, nhìn bộ dạng của nàng tôi đã biết là không có, tới 8 phần 10 vẫn là 1 xử nữ. Nghĩ tới đây, trong lòng tôi cảm thấy hưng phấn.
"Có hiểu rõ lần nhau mới tiện cho việc tìm hiểu!"
Tôi nói 1 câu có 2 nghĩa, sợ ràng Diệp Tiêu Tiêu không biết ý nghĩa câu nói của tôi ẩn đằng sau, đó là hiểu rõ nhau mới tiện nói chuyện yêu đương.
"Ai ~!"
Diệp Tiêu Tiêu thở dài nói:
"Vậy trước kia cô không hiểu em sao!"
"Không biết Cô Diệp muốn hiểu cái gì đây?" Tôi nói.
"Mấy ngày hôm qua tại sao em không đi học?" Diệp Tiêu Tiêu hỏi.
Ông trời của tôi, vòng tới vòng lui vẫn hỏi vấn đề này, Diệp Tiêu Tiêu đang muốn làm khó tôi đây mà.
"Trong nhà có chút việc." Tôi giải thích.
"Chuyện gì?"
Diệp Tiêu Tiêu hiển nhiên không tin lý do này của tôi.
"... "
"Cô Diệp, chúng ta nói chuyện khác đi, chẳng hạn cô muốn bạn trai của cô sẽ là người như thế nào?"
Tôi ngắt lời nói.
"Khẳng định không phải loại người như em!"
Diệp Tiêu Tiêu giận đến mức nói theo bản năng, nhưng lập tức biết là mình lỡ lời.
Tại sao lại có thể nói với học sinh của mình nói những điều này?.
Diệp Tiêu Tiêu bình thường cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng những người kia cũng hay hỏi Bạch Mã Vương Tử trong lòng nàng sẽ như thế nào, lúc đầu Lưu Lỗi nói Diệp Tiêu Tiêu chỉ đáp cho có lệ, sau đó thì phiền nhiễu, không khách khí nói một câu "Không phải là người như ngươi " để từ chối.
Cho nên, khi Lưu Lỗi hỏi câu này, nàng theo bản năng mà trả lời.
"Ai ~! Xem ra em là không có hy vọng rồi. Vậy không biết em có thể trở thành bằng hữu với Cô Diệp không đây?"
Tôi có dụng ý khác hỏi.
"Được."
Diệp Tiêu Tiêu vẫn còn chưa thoát khỏi tâm trạng xấu hổ, thuận miệng đáp.
"A, vậy thì tốt quá. Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, em đi trước đây."
Tôi nói với Diệp Tiêu Tiêu.
"Được rồi, em trước đi."
Diệp Tiêu Tiêu thuận miệng đáp.
Chờ khi Diệp Tiêu Tiêu phản ứng lại, tôi đã ra khỏi phòng làm việc.
Tại sao mình lại làm như vây? Diệp Tiêu Tiêu tự nhủ, vốn muốn gọi hắn tới phê bình 1 trận, không nghĩ mình bị mấy câu nói của hắn làm cho phiền nhiễu, cuối cùng thì hồ đồ đáp ứng làm bằng hữu của hắn.
Nghĩ tới đây Diệp Tiêu Tiêu lại tức giận, giáo viên thì sao có thể làm bằng hữu với học sinh được.
Ra khỏi phòng làm việc, tôi thích thú nở nụ cười, nói thầm:
"Đêm hôm đó …em không có cự tuyệt anh… đêm hôm đó..."
Diệp Tiêu Tiêu, ngươi mới bao nhiêu tuổi, mới chỉ có hơn 20 một chút, mà lão tử đã hơn 30 rồi! Nếu muốn đùa với lão tử, ngươi còn non lắm.
Vừa vào phòng học, Triệu Nhan Nghiên liền bám dính lấy tôi. Mấy ngày qua tôi bận việc với công ty Intel và HP không có tới trường học, tiểu nha đầu này nhất định sẽ nhớ tôi lắm.
"Anh không tới trường học trong thời gian dài như vậy, làm em nhớ anh muốn chết!"
Triệu Nhan Nghiên ủy khuất nói.
"Anh không phải bận chánh sự hay sao, với lại mới có mấy ngày."
Tôi nắm bàn tay nhỏ bé không xương của Triệu Nhan Nghiên cười nói.
"Hừ! Sao em lại cảm thấy anh không thích em chút nào."
Triệu Nhan Nghiên cố ý làm bộ tức giận quay mặt qua chỗ khác. Nhưng đôi mắt to của nàng đã phản bội nàng, cho dù có quay đi, nhưng mắt vẫn nhìn vào người của tôi.
"Được rồi, được rồi, không phải là anh đã đi học rồi hay sao!"
Tôi dụ dỗ nàng nói.
"Lưu Lỗi, em muốn anh. Cha mẹ em không có ở nhà..."
Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói thầm ở bên tai của tôi.
Trong lòng tôi rất hưng phấn. Từ sau khi ở Bắc Kinh trở về, tôi không có làm chuyện kia với Triệu Nhan Nghiên, đoán chừng tiểu nha đầu này bắt đầu rạo rực lòng xuân rồi. (Đừng nói cho anh biết em có cái kia rồi nhé - Tác giả).
"Ai, tớ nói lão Đại này, cậu cũng không thể như vậy a! Bốn, năm ngày không tới lớp, khi tới thì đã thân mật với chị dâu. Cậu không phải là người trọng sắc khinh bạn như vậy chứ?"
Một thanh âm từ phía sau của tôi vang lên, không cần quay lại tôi cũng biết, đó nhất định là âm thanh của Quách Khách.
"Nếu không hai ta cũng thân mật thân mật?"
Tôi cười hì hì quay đầu lại. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Quên đi, tớ không có sở thích quái dị đó."
Quách Khánh vội vàng khoát tay, vừa chỉ vào mấy người ở phía sau nói:
"Nhìn gì? Đây là lão đại của ta, bọn mày câm rồi hay sao?"
"Lão Đại… lão Đại? Vậy không phải lão tổ tông của chúng ta rồi hay sao?"
Một học sinh cao lớn thô kệch nói
"Lão Đại… lão Đại? Vậy không phải lão tổ tông của chúng ta rồi hay sao?"
Một học sinh đeo kính khác, thoạt nhìn có chút…học vấn lên tiếng.
Trời ạ, đám người này ở đâu tới vậy? Lại còn lão tổ tông? Chắc sau 1 lúc nữa tôi sẽ biến thành Hoàng Thái Hậu mất.
"Bọn họ là ai vậy?"
Tôi chỉ vào mấy người này hỏi.
"Mấy người bọn họ ư? Cũng là học sinh trường mình, lão Đại, cậu mấy ngày hôm trước không có ở đây, mấy người này tìm đến tớ thu phí bảo vệ. Cậu không nói tớ cũng biết, đây cũng là trò của Lưu Khoa Sinh, tớ chỉnh hắn 1 trận tới mức hắn nhìn thấy tớ là bỏ chạy. Vừa lúc tớ đang ngứa tay, liền nện cho mấy người này 1 trận, không nghĩ tới mấy người này lập tức nhận tớ là Lão Đại của bọn chúng!"
Quách Khánh giải thích.
"Sau đó cậu có đồng ý không?" Tôi hỏi.
"Hắc hắc, lão Đại, tớ bây giờ đã là Lão Đại của Tứ Trung, mấy tên học sinh nhìn thấy tớ cũng phải tỏ vẻ cung kính đó!"
Quách Khánh đắc ý nói.
Tôi nhớ kiếp trước Quách Khách không chỉ nói với tôi 1 lần, giấc mộng của hắn chính là làm một lão Đại của bọn xã hội đen, kim tiền mỹ nữ, sống trong vàng son.
Khi sống lại, tôi đã thay đổi tính cách của hắn, là cho hắn dần phát triển theo xu hướng của mình.
Bây giờ, Quách Khánh nghiễm nhiên đã trở thành lão Đại của Tứ Trung, chẳng phải chỉ có 1 thời gian ngắn thôi sao? Khó có thể nói, hắn sẽ không tiếp tục phát triển khi ra ngoài xã hội.
Sau khi sống lại, tôi biết rõ sau những năm 90, xã hội đen bị chính phủ xóa xổ nhiều vô số kể, nhưng vẫn không cách nào diệt trừ được.
Nếu như Quách Khánh thật đi lên con đường này, đối với sự nghiệp tương lai của tôi cũng có chỗ tốt. Ở nước Z, có rất nhiều thế lực làm xã hội đen.
Rõ nhất phải kể tới giới giải trí, sau đó là giới nhà đất, ở phía sau luôn có giao lưu với 1 đám xã hội đen.
Nhưng Quách Khách lại là bạn tốt của tôi, tôi không hi vọng trong tương lai hắn có cái gì không may.
Tôi biết, làm 1 xã hội đen chính là mơ ước của hắn, hắn đã từng nói với tôi, đời này hắn chỉ cần lên làm Lão Đại thì chết cũng đáng.
Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Cuối cùng, tôi cắn răng, cứ để thuận theo tự nhiên đi!
Chỉ cần Quách Khách không gây ra đại họa gì, thì vận dụng mối quan hệ của lão bà tôi, cũng có thể thu xếp được.