Tư Đồ Đại Sơn hao hết tâm lực mới truyền được cho Lý Khuê Dũng một câu nói, nói là hắn tự nhận tội danh đi, Tư Đồ gia sẽ lo cho gia đình vợ con của hắn.
Lý Khuê Dũng nghe xong câu này, thì cả người trở nên nhẹ nhõm, mấy hôm nay bị thẩm vấn, tâm lực của hắn cũng kiệt quệ rồi. Sở dĩ hắn không nói gì, vì hắn còn tin Tư Đồ gia sẽ mang hắn ra, sẽ không vứt bỏ hắn, sợ cuộc sống sau này sẽ không được yên ổn!
Mà bây giờ, Tư Đồ gia có tin cho mình thì cũng có thể coi như một sự giải thoát, mấy năm nay hắn giết cũng không ít người, có chết cũng chưa hết tội!
Làm cho Chung Dương ngoài ý muốn chính là, Lý Khuê Dũng đã nhận toàn bộ tội danh về mình, hơn nữa còn tuyên bố, Đại Hưng bang là do một tay hắn thành lập!
Mà chuyện này lại làm cho Chung Dương khiếp sợ, mọi chuyện Lý Khuê Dũng đều khai hết, thế nhưng lại không có bất kỳ mối quan hệ nào với Tư Đồ gia.
Chung Dương cho dù có hỏi như thế nào, Lý Khuê Dũng cũng chỉ nói một câu, Tư Đồ gia chỉ là một cổ đông của Đại Hưng bang, còn những chuyện khác thì không có chút quan hệ nào. Tuy rằng Chung Dương biết rõ Tư Đồ gia chính là ông chủ phía sau, thế nhưng cũng không làm gì được.
Những thủ hạ của Đại Hưng bang, bị một lưới bắt hết. Thế nhưng chúng lại một mực cho rằng, Tư Đồ gia chỉ là một người bị hại, rằng Đại Hưng bang thường xuyên uy hiếp công việc làm ăn của Tư Đồ gia, sở dĩ bởi vậy mới phải tham gia làm cổ đông.
Tư Đồ gia làm như vậy mục đích chính là muốn đem những ... sản nghiệp của Đại Hưng bang thu vào trong tay mình. Mà Chung Dương cũng hết cách, đành phải đợi tin tức của pháp luật vậy. - .
Khi tôi nhận được tin tức này, thì cũng có chút vui vẻ, như vậy thì quá mức kịch tính rồi? Đại Hưng Bang cứ như vậy xong đời? Đương nhiên, cơ hội tốt như vậy tôi tại sao tôi lại buông tha cho chứ, tôi lập tức chỉ đạo Tam Thạch Bang tiếp thu địa bàn của Đại Hưng bang.
Sau khi trở lại Bắc Kinh khoảng 10 ngày, thì người của Hạ gia cũng tìm tới, vì họ đã cho người về Tân Giang tìm kiếm được tung tích của Hạ Nhu.
"Lưu Lỗi phải không? Cô là mẫu thân của Hạ Nhu."
Thanh âm của đối phương rất bình thản, không có gì là xúc động.
"Đúng vậy, cháu chính là Lưu Lỗi, cháu chào bác gái."
Tôi ung dung nói.
"Bây giờ cháu có rảnh không? Chúng ta cần nói chuyện một chút!"
Mẹ của Hạ Nhu nói.
"Được, không sao đâu, cháu cũng đang rảnh."
Tôi không hề nghĩ ngợi đáp ứng. Bởi vì mẹ của Hạ Nhu không tìm tôi, tôi cũng sẽ đến bái phỏng nhà nàng.
"Như vậy đi nửa giờ sau ở cửa Đại học Thanh Hoa, có một chiếc xe công vụ màu lam, cháu trực tiếp lên xe, tài xế sẽ mang cháu tới!"
Mẹ của Hạ Nhu nói.
"Dạ được, bác gái."
Tôi đáp ứng nói.
"Đừng gọi tôi bác gái, gọi tôi là cô đi."
Mẹ của Hạ Nhu nhàn nhạt nói.
"A... được..."
Trong lòng tôi lạnh lẽo. Lẽ nào ấn tượng của mẹ Hạ Nhu đối với tôi không tôt snhuw vậy? Xem ra lần này không dễ ứng phó rồi!
Tôi cúp điện thoại, lắc đầu. Mẹ của Hạ Nhu có ý gì đây. Bây giờ Hạ Nhu còn ở trong nhà của tôi, vậy mà tôi cũng không thông báo cho họ một câu. Bác gái sẽ không cho là tôi và Hạ Nhu đã phát sinh quan hệ rồi đó chứ?
Hạ Nhu biết mẹ nàng muốn gặp tôi, thì trong lòng rất lo lắng, muốn đi theo, nhưng lại bị tôi cự tuyệt. Nếu như tôi mang Hạ Nhu đi theo, thì mẹ của Hạ Nhu lại càng thêm khinh bỉ tôi.
Về phần mấy ngày hôm nay tại sao mẹ của Hạ Nhu cho phép nàng ở lại đây, thì tôi cũng tìm được đáp án. Hóa ra quan hệ của Hạ Nhu với cha mẹ từ nhỏ đã không tốt, mâu thuẫn không ngừng. Mà mẹ của Hạ Nhu khẳng định cũng biết điểm này, ép buộc Hạ Nhu cũng chỉ là chuyện phí công, nên tìm tới tôi.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, cách thời gian đi phó ước vẫn còn sớm, tôi bảo Hứa Nhị đem tôi tới cửa hàng trang sức ở siêu thị, ông chủ lần trước vẫn còn nhận ra tôi, khi tôi tới còn tặng thêm một hộp trang sức.
Khi tôi đến cửa Đại học Thanh Hoa thì cũng đúng lúc, có một chiếc xe mang biển số BAXXXXX màu lam đang đỗ ở đó, tôi bảo Đỗ Tiểu Uy về, sau đó lên xe.
Vốn tôi muốn thông qua tài xế hỏi một số chuyện, nhưng người này thủ khẩu như bình, tôi hỏi nửa ngày, cũng không thu được tin tức gì có giá trị, hắn chỉ nói một câu là:
"Lưu tiên sinh, những ... chuyện này tôi không rõ lắm, ngài cứ đi thì beiets."
Hắn nói như vậy, thì tôi còn nói cái gì nữa, chỉ còn cách gặp mặt mẹ của Hạ Nhu thì sẽ rõ.
Xe chạy trong thành phố, cũng không mang tôi tới khu vực hẻo lánh nào cả, mà mang tôi tới một Building.
Tôi xuống xe nhìn tấm biển ở trước Building, hóa ra là Tập đoàn Long Đằng, cũng chính là tập đoàn mà mẹ của Hạ Nhu làm chủ tịch.
"Lưu tiên sinh, xin đi theo tôi."
Tài xế cùng tôi xuống xe, mang tôi vào phòng khách của Tập đoàn Long Đằng.
Có lẽ bởi vì có mặt tài xế, nên các nhân viên phục vụ ở tầng dưới không hỏi gì, chúng tôi trực tiếp đi vào trong thang máy. Tập đoàn Long Đằng dùng cao ốc này làm trụ sở, thiết kế cũng được, nhưng còn kém xa so với Tập đoàn Ánh Rạng Đông!
Thang máy chạy thẳng tới tầng cao nhất, tầng 18, có lẽ là phòng làm việc của chủ tịch ở đây!
Quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, dọc đường đi thấy nhiều phòng làm việc quản lý, chủ nhiệm, mà phòng cuối cùng là phòng làm việc của chủ tịch, tôi nghĩ đây chính là phòng của mẹ Hạ Nhu!
Tài xế gõ cửa, người ở bên trong nói:
"Mời vào!"
"Lưu tiên sinh, ngài có thể vào!"
Tài xế nhìn tôi gật đầu.
Tôi hít một hơi thật sâu, sao tôi lại có cảm giác như lần đầu tiên tới phòng làm việc của Triệu Quân Sinh như vậy chứ?